Trước mắt là đã đến tháng bảy, tháng này cũng rất bận rộn, bởi vì lúa nước cũng đã gần đến lúc thu hoạch, mà dạo này sắc trời cũng không được tốt, may mắn ở chỗ, những người mà anh thuê đều là những người kỳ cựu. Đối với chuyện thu hoạch gấp lương thực như thế này, bọn họ cũng có đây kinh nghiệm.
Cho nên ngày thứ hai anh trở về, anh liền dẫn đầu đoàn người lập tức thu hoạch lúa, hai ngày nay ánh nắng chói chang, lúa phơi hai ngày, nếu bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu có điều kiện thì khẳng định phải phơi mấy ngày nữa cho đảm bảo.
Không chỉ có mỗi lúa nước, mà những loại cây trông khác cũng thế, Quý Kiến Quân cũng tự mình đi thu hoạch, vê phân công nhân trong nhà, Quý Kiến Quân dẫn theo Quý Kiến Văn và một số người khác đến đây phụ giúp, những công nhân nào đã đến đây làm việc roi thì không cần phải lên núi làm việc nữa. Mấy ngày nay ai cũng tất bật, người thì thu hoạch, người thì đem đi phơi nắng, tất cả thóc đã được thu gom lên hết, nhưng mà cũng may trời vẫn chưa mưa, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết rằng, mùa này sợ nhất chính là thời tiết, có đôi khi sẽ đột nhiên ập xuống một cơn mưa thật lớn, sau đó số lương thực mà bạn đã phải bỏ ra tận nửa năm cuối cùng đều đi tong. Hiện tại đã thu hoạch gấp hết rôi, cho nên trời có mưa hay không thì bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Thời tiết như vậy cứ duy trì được nửa tháng, ở nửa tháng sau, ông trời cũng đã không chịu được nữa mà bắt đầu đổ mưa xuống.
"Trời mưa thật lớn." Tê Tê đứng ở trong hành lang, nhìn thấy màn mưa to như trút nước, nói. " Đúng là không nhỏ. Nhân Nhân gật đầu đáp.
"Vậy cá ở trong đập chứa nước của chúng ta có bị c.h.ế.t đuối không ạ?" Tê Tê liền hỏi anh mình.
Câu hỏi này sâu sắc đến mức Nhân Nhân phải ngây người ra một lúc, sau đó liên lắc đầu nói: Em yên tâm, cá không sợ nước nhiều vì chúng biết bơi!"
Câu trả lời này khiến cho Tê Tề rất hài lòng mà gật đầu, nói: "Đợi cho mưa tạnh, em sẽ cùng cha đi cho vịt ăn!
"Vịt không cân cho ăn cũng được, tụi nó sẽ tự đi vào trong đập chứa nước ăn cá nhỏ và tôm nhỏ." Nhân Nhân nói, đây là lời mẹ của thằng bé đã nói.
"Cá nhỏ và tôm nhỏ đều phải để tụi nó trưởng thành rồi đem đi bán lấy tiên!" Te Tê nói.
" Nhưng vịt ăn rồi vẫn có thể đẻ nhiêu trứng, vậy thì cũng có thể kiếm được tiên" Nhân Nhân đáp lại.
"Không để cho tụi nó ăn, tụi nó phải ăn hạt bắp!" Te Tê không vui nói.
Cá nhỏ và tôm nhỏ có thể bán ra được nhiều tiên, sau khi bán có tiền, vậy thì nó có thể mua một cái cặp nhỏ và một trái bóng nhỏ ve chơi!
"Vậy thì chờ cho cha trở về rồi em nói với cha đi. Nhân Nhân cũng hết cách.
Tô Đan Hồng ở bên cửa sổ thêu hoa, nghe hai anh em bọn họ nói vê cách buôn bán mà cũng bật cười.
Nhưng hai đứa nhỏ này lại thật sự nghiêm túc, khi Quý Kiến Quân mặc áo mưa trở vê đã nhìn thấy Tê Tê nhìn mình bằng đôi mắt trông chờ.
Chờ cho cha thu dọn xong mọi thứ, lúc này nó mới lại ôm anh một cái.
Hôm nay con có ngoan không?" Quý Kiến Quân ôm lấy nó, hỏi.
Da hôm nay con và anh học vẽ, không có làm phiên mẹ ạ." Tê Tê trước tiên đáp lời cha mình, sau đó nói vê chuyện cho vịt ăn cá nhỏ vả tôm nhỏ: "Quá lãng phí, cho tụi nó ăn hạt bắp là được rồi ạ, con nhìn thấy mấy con vịt ở nhà Hắc Đản cũng đều là ăn bắp, khi lớn lên cũng đều rất mập, lân trước con còn đi qua sờ nó, nó không cắn con, nhưng người khác sờ nó, nó sẽ không VuUI..
Te Tê nói xong còn nở một nụ cười thật tươi. Quý Kiến Quân cũng cười nói: "Vịt nhà chúng ta cũng chỉ lâu lâu mới ăn một lần, tôm và cá đều để bán, sao có thể cho tụi nó ăn hết chứ?"
Tầ Tề vô cùng hài lòng.
Quý Kiến Quân mỉm cười, nhưng thật ra anh cũng không quá để ý đến chuyện đó, ở đập chứa nước, cá nhỏ và tôm nhỏ cũng có khá nhiều, vê phần đám vịt thì trước khi cho tụi nó xuống sông thì đã cho tụi nó ăn một lân rồi, ăn xong rồi mới để cho tụi nó lại đập chứa nước kiếm ăn một chút, cũng ăn không được bao nhiêu.
Tô Đan Hồng đã mang trà gừng đường nâu đến.
"Con cũng muốn uống ạ.' Tê Tề nói.
Quý Kiến Quân bảo nó nhấp một ngụm, sau đó cả khuôn mặt thăng bé liền như muốn xoắn lại vào nhau, nó cùng cha chơi một lúc lâu, sau đó mới cùng anh trai tiếp tục đi đọc sách, mặc dù nó cơ bản là chơi thôi.
Quý Kiến Quân uống hết trà gừng, cảm giác cả người đều ấm áp, anh cười nói: "Năm nay trời mưa nhiều, cũng to hơn năm trước không ít.
"Chờ cho mưa tạnh, anh dẫn cả nhà họ ông Mã ở núi chuyển về đây đi, ở trên núi bên đó trơ trụi, không có một cây ăn quả thì làm gì có thể chắn mưa. Tô Đan Hồng nói.
Vùng của họ hàng năm thường mưa vào mùa này, trước sau mưa cũng không nhiêu, nhưng hiện tại mưa, không có cây cối mà nói thì deu không giữ được nước.
Cho nên trên đỉnh núi vẫn trơ trụi.
Ba vườn trái cây của nhà cô đều không giống nhau, vườn thứ ba thì đang trồng, vườn thứ nhất và vườn thứ hai thì đều đã trưởng thành hết rồi.
Trên núi xanh um tươi tốt, nhìn thấy tâm tình cũng sẽ tốt lên theo.
Mà bởi vì đã được tới bằng nước linh tuyên quanh năm nên cô có mơ hồ cảm giác được rễ của cây ăn quả đã cắm sâu vào đất, cho nên dù có mưa to gió lớn thế nào cũng sẽ không ngã xuống.
Nhưng dù như vậy, Quý Kiến Quân cũng không thể nào yên tâm, để cho cha mẹ mình đều xuống núi.
Trên núi có ba con ch.ó lớn, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng nó sẽ chạy xuống dưới đây báo nguy cấp trước. Nhưng mà, ba ngày đầu dù có mưa to như thế nào, đỉnh núi kia cũng sẽ không nhúc nhích, ngay cả đỉnh núi trơ trụi nhà ông Mã cũng không có việc gì.
Cha mẹ Quý nói Quý Kiến Quân chuyện bé xe to, vì thế hai nhà lại vê núi mà Ở.
Bọn họ hiện tại đã quen ở trên núi, bây giờ vê nhà thì ngược lại có chút không quen.
Trong nhà đương nhiên còn có Quý Kiến Văn, Vân Lệ Lệ và Yên Nhi nữa.
Bởi vì chẳng mấy chốc sẽ đi nhà trẻ, cho nên Vân Lệ Lệ đang dạy bù cho con gái mình, nhưng cuối cùng lại phát hiện...
"Kiến Văn à, em cảm thấy Yên Nhi đã có thể vào thẳng lớp một rồi.' Vân Lệ Lệ nói.
Trên thực tế thì ở quê này, vốn dĩ là không có nhà trẻ, chỉ chờ đủ tuổi trực tiếp đi vào lớp một mà học. Chỉ có mỗi thành phố Giang Thủy bên kia mới có, hơn nữa cũng mới có một hai năm gần đây, dạy học không tồi. "Trực tiếp vào lớp một?" Quý Kiến Văn kinh ngạc hỏi, gần đây anh ta đang viết một cuốn tiểu thuyết, cũng định gửi bản thảo lên tòa soạn để người ta xem thử, nếu có thể được xuất bản, vậy thì đã có thể kiếm thêm được một chút tiên, nhưng mà nghe vợ mình nói, anh ta tạm bỏ nó qua một bên. "Em ra cho Yên Nhi không ít đề làm, vậy mà con bé đều có thể làm hết." Vân Lệ Lệ nói.
"Con đương nhiên biết tính, đưa cho em trai cả, em trai cũng biết tiếng, anh Tiểu Đông đã dạy qua, bác ba cũng mua sách cho bọn con luyện tập. Yên Nhi nói.
Em trai cả ở trong miệng của cô bé chính là Nhân Nhân, còn em trai thứ chính là Te Tê.
Anh Tiểu Đông chính là Hầu Oa Tử, nó là người lớn nhất trong đám nhóc, là anh trai cả.
"Vậy cha sẽ kiểm tra con lại." Quý Kiến Văn nghe vậy cũng thích thú.
Sau đó anh ta cũng cảm thấy, con gái anh ta có thể trực tiếp đi vào lớp một trước một năm, trình độ này đã đạt đến mức độ đó, quan trọng nhất chính là có thể biết không ít nét chữ, số lượng kiến thức mà cô bé có đã có thể lên đến lớp hai.
Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ liếc mắt nhìn nhau, liền quyết định, bây giờ sẽ trực tiếp đưa con gái đi lên học tiểu học!
"Ngày mai em còn phải đi thăm Vân Vân, anh có muốn di cùng không?” Vân Lệ Lệ hỏi.