Tháng trước, Quý Vân Vân sinh một bé gái ở bệnh viện thị trấn. Mà trong khoảng thời gian này, Lý Trí đều chăm sóc cho cô ta lúc ở cữ, bởi vì lớp chín đã sớm được nghỉ, còn cấp ba thi xong cũng được nghỉ, cho nên đều là một tay anh ấy chăm sóc, với lại những người khác cũng không rảnh.
Mẹ Quý thì phải giúp con trai trong lúc mùa quả chín nên làm gì có thời gian đi chăm sóc con gái đang ở cữ?
Giữa con trai và con gái, hết sức ro ràng, mẹ Quý sẽ giúp đỡ con trai, còn về phân đứa con gái không tiến bộ kia thì để cô ta tự sống cuộc sống của mình đi, bà lười xen vào.
Lân trước mang Te Te tới, bà vẫn còn chưa hết giận đâu. Nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, mẹ Quý trong lúc bận rộn vẫn dành thời gian tới một chuyến, mang theo một con gà mái và một rổ trứng gà, ngoài ra không mang cái gì khác nữa.
Mẹ Quý không bất ngờ khi thấy con gái lại phàn nàn, nói bà quá keo kiệt, ở cữ mà chỉ có một con gà? Vậy mà lại không câm thêm mấy con tới. Mẹ Quý nhìn đứa cháu gái của mình một chút rôi đi vê, bà cũng không thèm quan tâm lời phàn nàn của con gái.
Về phân thím Lý bên kia thì cũng có tới, nhưng bà và người con dâu này không hợp nhau nên chỉ đến một lân rồi không đến nữa.
Cho nên, cơ bản đều là Lý Trí chăm sóc cho cô ta lúc ở cữ. Sáng ngày thứ hai thì Vân Lệ Lệ đến đây.
Hôm nay, mưa nhỏ di rất nhiều, chỉ có một chút mưa phùn, cô ta cũng mang một chút đồ tới, trứng gà là phải có, còn những đồ dinh dưỡng khác thì cô ta đi mua của bà con trong xóm.
Chỉ là cô ta tới có vẻ không đúng lúc lắm, nhìn sắc mặt của hai vợ chồng thì chắc là vừa mới âm ï với nhau xong.
"Chị dâu tư ngồi trước đi, em ra ngoài mua chút đồ. Lý Trí nói với cô ta rồi đi ra ngoài.
"Vân Vân, em cùng dượng xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Trí vừa đi thì Vân Lệ Lệ liên hỏi.
Cô ta tất nhiên cảm thấy không phải là lỗi của Lý Trí, tám chín phân mười là cô em dâu này lại làm gì rồi.
"Em nói muốn cho con cai sữa, uống bằng sữa bột mà anh ấy cãi nhau với em, em còn đang tức đây!" Mặt Quý Vân Van tối sâm lại, nói ra.
"Đứa bé còn nhỏ như vậy, cai sữa cái gì, cai rồi thì bé ăn gì?" Vân Lệ Lệ nghe vậy thì cau mày nói.
Chẳng trách vừa rồi sắc mặt Lý Trí không tốt, cô em chồng này cũng quá đáng quái!
"Dù sao thì vẫn có thể lớn lên được, chỉ là một tiểu nha đầu thì sao phải hầu hạ nó như vậy chứ?" Quý Vân Vân nói.
Nghe xong câu này, Vân Lệ Lệ thiếu chút nữa là không nghe nổi nữa, nhìn cô ta nói: "Lời này của em dâu là có ý gì? Chẳng lẽ em dâu không phải là tiểu nha dau sao, chi thay cha me cung chiều em như bảo bối mài!" "Cưng chiều cái gì chứ, còn không phải là thương con trai hơn sao? Lần này mẹ em tới chỉ mang một con gà và một rổ trứng gà, em là con gái ruột của bà đấy, bà chỉ sợ em ăn hết của cải con trai bà thì có!" Quý Vân Vân khẽ nói.
Lời này ngược lại cũng đúng, những người cùng tuổi như mẹ thì tất nhiên sẽ càng cưng chiều con trai hơn một chút, em gả đi thì có thể trông cậy gì vào em chứ, bọn họ còn phải đi theo con trai mình ăn cơm, chứ chẳng lẽ phải dựa vào chồng em để ăn cơm sao?" Vân Lệ Lệ nói lời này có chút không khách khí.
Thiếu chút nữa là nói thẳng ra là cô không hiếu kính với mẹ mình rồi.
Suốt ngày cứ nghĩ vê nhà mẹ chồng lấy đồ đi, vừa rồi còn nói nhà mẹ đẻ cái này cái kia không tốt, chẳng trách mẹ chồng cô ta từ lúc cô em dâu này sinh đứa con gái cũng chỉ ghé thăm một lân.
Nhìn cô em chồng hiện tại đã biến thành bộ dạng gì rồi?
Đến cô ta còn thấy chướng mắt. “Chị dâu tư, sao chị lại nói em như vậy? Em sinh con đầu lại là tiểu nha đầu, phiên c.h.ế.t mất!" Quý Vân Vân bất mãn nói.
"Chị dâu tư cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, muốn em hiểu chuyện một chút, bằng không em cho rằng chị nguyện ý nói với em sao? Chị dâu tư sẽ nói những lời này với người qua đường sao? Chuyện khác không nói, nhưng việc cho đứa bé cai sữa thì em sai rồi, Lý Trí đã có việc làm, đời này lại có thêm một đứa con gái, em không yêu thương con bé cho tốt, còn ghét bỏ làm cái gì?" Vân Lệ Lệ nói. "Chị nhìn Tô Đan Hồng đó, hai đứa bé của cô ta đều là con trai!" Quý Vân Vân cắn răng nói. Cô ta vốn cho rằng trong bụng mình là con trai, ai ngờ lại là con gái chứ?
Lân trước mẹ chồng tới, nhìn ánh mắt kia là biết bà không hài lòng rồi, chỉ còn thiếu dùng lời nói châm chọc cô ta thôi.
Còn Tô Đan Hồng nữa, không biết chừng đang chế giễu cô ta ở trong lòng, cô sinh liên tiếp hai đứa con trai, còn cô ta lại chỉ sinh một đứa con gái.
Làm cho cô ta phải thấp hơn cô hai đầu!
Vân Lệ Lệ không biết nói gì hơn, trợn mắt há hốc mồm nói: "Cái này mà em cũng trách chị dâu ba sao?”
Cô ta rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân vì sao tính Đan Hồng tốt như vậy, cũng được coi là người hào phóng, cô em chồng sinh con mà một trái trứng gà cũng không mang tới.
Quả nhiên là hoàn toàn không cân thiết.
Cho người xa lạ miếng ăn, người ta còn biết cám ơn, còn cho cô em chồng này ăn thì không những không biết cám ơn mà còn gây chuyện.
"Chị dâu tư có phải nhận của cô ta thứ gì tốt không, sao lại nói giúp cho cô tal Quý Vân Vân bất mãn nói.
"Được rồi, chị không nói nữa, em nhớ chăm sóc con của mình đi." Vân Lệ Lệ vốn muốn đề nghị với cô ta, chăm sóc cho em bé trước, chờ khi không muốn chăm nữa thì mang vê cho mẹ chông của em dâu chăm, nhớ gửi tiền vê là được, bản thân cô ta cũng có thể đi làm công kiếm tiên.
Nhưng nghĩ tới quan hệ giữa cô ta và mẹ chồng không được tốt lắm thì cô dứt khoát không nói. "Yên Nhi hôm nay cũng không khỏe, chị cũng phải tranh thủ thời gian ghé thăm em, chị ve trước đây. Vân Lệ Lệ nói.
Sau đó liên đi vê.
Xuống dưới lầu thì gặp được Lý Trí vừa trở về.
"Chị dâu tư nhanh như vậy đã về rồi sao?" Lý Trí hỏi.
"Trong nhà còn có việc, chị mang vài thứ cho Vân Vân rồi phải về." Vân Lệ Lệ cười nói.
Nói vài câu xong, Vân Lệ Lệ lúc này mới rời đi, Lý Trí trâm mặc đi lên.
"Em nói với anh rồi, em muốn đi làm công, nha đầu này hoặc để lại cho nhà anh nuôi, hoặc là giao cho mẹ em nuôi. Quy Vân Vân nói.
Cô ta ngược lại cũng biết là anh không có thời gian để chăm sóc con.
Lý Trí hít một hơi thật sâu, nhìn cô ta nói: Em có gì không vừa lòng với anh?” Quý Vân Vân ngoanh mặt đi: "Em không muốn nhàn rỗi ở nhàt
"Ngoài việc ở cữ ra, em muốn đi đâu thì đi, nhưng em phải cho con bé ăn hết tháng này!" Lý Trí không nhiều lời với cô, nói thẳng ra.
'Được!" Quý Vân Vân không nói hai lời thì đồng ý.
Sau đó, Lý Trí bận rộn hơn, bởi vì chỉ còn mấy ngày nữa là đầy tháng, anh phải chuẩn bị sữa bột.
Sáng sớm hôm sau anh làm đồ ăn sáng xong thì đi xe tới tìm Quý Kiến Quân.
Nhưng mà Quý Kiến Quân đã đi xem tình huống bên đập chứa nước rôi, Tô Đan Hồng nói: "Dượng có việc gấp gì à?"
“Chị dâu ba, lúc anh ba đi thành Phố Đại Học, có thể giúp em mang mấy bình sữa bột về được không?' Lý Trí nói.
Co gì đâu, đợi chút nữa bọn họ sắp đi thì em lên núi nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ chuyển lời cho Hứa Hà San." Tô Đan Hồng nói. "Được." Lý Trí liền đi lên núi. Mua sữa bột? Vân Vân không phải đang cho con b.ú sao, sao phải phí tiền làm gì, về sau còn nhiều thứ phải tiêu nữa" Mẹ Quý không hiểu rõ nên nói vậy.