Mẹ Tô nói chuyện với cô ấy một lúc rồi đi thẳng vào chủ đề.
"Nhà mẹ cháu sao rồi? Nghe nói hôm trước mẹ cháu có ghé qua." Mẹ Tô hỏi.
"Nhà bên kia không cân cháu quan tâm. Lý Lai Đệ cười nói: Me cháu mang cho cháu một ít trứng gà.
Mặc dù điều kiện gia đình nhà Lý Lai Đệ không có gì đặc biệt, nhưng nhà mẹ đẻ tốt hơn so với nhà chồng nhiều, chí ít thì khi cô và An Bang gặp khó khăn thì mẹ của cô thỉnh thoảng sẽ bảo em trai cô câm mấy quả trứng gà và một ít bột mì tới.
Nhưng mẹ chồng cô thì không như vậy, không nói tới việc không trông cậy được, mà đừng đến đây làm càn là may rồi. "Suy cho cùng thì vẫn thương con gái đấy. Mẹ Tô gật đầu, cười nói: Em trai cháu năm nay cũng không còn nhỏ đúng không?”
"Cũng không còn nhỏ nữa, đã mười tám rồi." Lý Lai Đệ gật đầu nói, nói xong thì cười: "Thím năm muốn giới thiệu đối tượng cho em cháu sao?”
Thim không tùy tiện giới thiệu đối tượng cho người ta đâu, thím chỉ muốn hỏi một chút, cha cháu bên kia có rảnh hay không, chỗ Kiến Quân đang thiếu người trông vườn đấy." Mẹ Tô nói.
Lý Lai Đệ đã hiểu rõ lý do hôm nay tới chơi của thím năm rồi, ra là muốn giới thiệu việc làm! "Thím, thím khoan tìm người khác đã, để hôm nay cháu về nhà hỏi một chút!" Lý Lai Đệ ngạc nhiên, vội vàng nói.
"Thím hỏi trước một chút thôi, do yêu cầu của Kiến Quân bên kia khá cao." Mẹ Tô nói: "Phải thành thật, phúc hậu, không được trộm cắp hay dùng mánh lới gì, nếu không mẹ vợ là thím sẽ không đồng ý.' Chuyen này thím năm cứ yên tâm, cha cháu cả đời làm nông, là người thành thật, đàng hoàng, hiện tại ông ấy cũng thích hợp làm chuyện này. Lý Lai Đệ vội nói.
"Vậy được, cháu trở vê nói một chút, dựa theo quy định ở bên kia thì tiền lương so với người cũ thấp hơn năm đồng là ba mươi lăm đồng, sau khi làm đủ nửa năm, thì sẽ tăng lên giống như mọi người, nếu bằng lòng thì để cha cháu trực tiếp đi qua chỗ Kiến Quân bên kia tìm nó nói. Mẹ Tô nói.
"Dạ!" Lý Lai Đệ gật đầu.
Mẹ Tô nói xong chuyện này thì đi vê, Lý Lai Đệ không dám chan chừ, chỉ sợ sẽ mất cơ hội này vào tay người khác, nên vội vàng ôm con gái vê nhà ngoại. Về nhà ngoại rồi đem mọi chuyện nói ra, mẹ Lai Đệ vô cùng vui vẻ: "Thật sao? Lai Đệ, con xác định là sự thật đúng không?”
"Con vừa ve đã nói rồi mà, được hay không thì cha phải đi qua mới được, cha cùng con ve nhà, chờ chạng vạng tối khi An Bang về, con sẽ để An Bang đưa cha tới đó, anh ấy và ông chủ có quan hệ rất tốt, có thể làm người bảo đảm cho cha, bất quá, cha, đã muốn đi làm công thì không thể có những thói quen không nên có, bên kia kieng ky nhat cai nay neu cha không làm được thì ngay cả công việc của An Bang cũng sẽ không còn đó." Đừng thấy Lý Lai Đệ nhu nhược, những gì nên nói, cô vẫn dám nói đấy.
"Con yên tâm, con cứ để An Bang làm người bảo đảm cho cha con, ông ấy sẽ thay ông chủ của các con bảo vệ vườn thật tốt!" Mẹ Lai Đệ nói.
" Đúng vậy, cha có thể làm được!" Cha Lai Đệ cũng gật đầu, nói.
Năm nay ông mới năm mươi ba, chắc chắn có thể làm được. Con trai ông đã mười tám nồi, trong nhà cái gì cũng không còn, qua hai ba năm nữa thì phải cưới vợ cho nó, đến lúc đó thì phải lấy cái gì để cưới chứ? Tối hôm qua trước khi ngủ bạn già còn nói tới việc này, không nghĩ tới hôm nay đã có việc làm rơi xuống, ông thật sự rất vui. Chạng vạng tối lúc Tô An Bang đi làm về thì đã thấy cha vợ anh cũng đang ở đây.
Anh đối với người cha vợ này có ấn tượng rất tốt, lúc trước không chê anh không có gì, đồng ý gả Lai Đệ cho anh, sau này trải qua những ngày tháng kia, điều kiện ở chỗ ông Lý chẳng ra làm sao, nhưng cha mẹ vợ vẫn mang một ít lương thực và trứng gà tới. Cho nên anh đối với nhà mẹ đẻ của vợ mình vô cùng tốt.
"Cha, sao cha lại tới đây? Tối nay để Lai Đệ làm mấy món ngon!" Tô An Bang cười nói. "Hiện tại khoan ăn đã, con dẫn cha qua nhà ông chủ con một chút." Cha Lai Đệ và Lý Lai Đệ đều có chung một suy nghĩ, đó là nhanh chóng đem việc này làm cho xong, nếu không để người khác đoạt trước thì coi như xong.
Tô An Bang sững sờ.
Lý Lai Đệ đem việc mẹ Tô tới nói qua một lần, mắt Tô An Bang sáng lên: Vay được, cha, di thôi, con đưa cha đi, con và ông chủ có quan hệ rất tốt, con mang cha đi nhất định có thể được." “Cha, sau khi cha qua đó thì phải siêng năng làm việc, tiên lương một tháng nhiều như vậy, dù sao thì cũng phải xứng đáng với phân tiên công này." Lý Lai Đệ nói.
"Con cứ yên tâm, cha đã nắm chắc." Cha Lai Đệ nói.
Tô An Bang liền đưa cha vợ anh tới nơi.
Đúng lúc Quý Kiến Quân đang ở nhà, anh đang xây ổ cho chó con, tiểu Bạch ở vườn trái cây thứ nhất sinh một lứa ba con cái, đúng lúc mang vê nuôi trước, đến lúc đó sẽ mang đến vườn trái cây thứ ba.
Vê phân nhân công của vườn trái cây thứ ba thì giao cho mẹ vợ anh là được, mẹ vợ anh am hiểu những việc này.
Với lại việc này nhờ mẹ vợ giúp cũng có thể làm nổi bật địa vị của mẹ vợ mà đúng không? Nhìn thấy Tô An Bang mang theo một người mà Quý Kiến Quân đã thấy qua nhưng không nhớ nổi tên, trong lòng Quý Kiến Quân cũng đoán được.
Sau khi giới thiệu thì đi thẳng vào vấn đề.
"Ông chủ, vườn trái cây không phải đang thiếu người sao? Anh nhìn cha vợ em thế nào, cha vợ em làm việc vô cùng cẩn thận, ông ấy nhất định sẽ trông nom vườn trái cây thật kỹ. Tô An Bang nói.
"Được." Quý Kiến Quân cười nói: "Trước cứ làm thử nửa năm, tiền lương trong nửa năm là ba mươi lãm đồng, nửa năm sau sẽ tăng lên bằng với mọi người.
Lời này là nói với cha Lai Đệ. "Được." Cha Lai Đệ gật đầu. "Chú có thể về nhà ba lần một tháng, không có chuyện gì quan trọng thì không nên xin nghỉ quá nhiều, vê thời gian thì chú Lý cứ tự sắp xếp." Quý Kiến Quân nói. Anh vẫn tương đối có tình người, cha Lai Đệ là người trong thôn Lý Trí, cả hai đều ở thôn Đại Loan, cách nơi này cũng không xa, bất quá vẫn có thể cho ông về ăn cơm.
"Ông chủ, vậy ăn cơm thì sao?" Tô An Bang hỏi.
"Ăn cơm ở trên núi luôn, bảy giờ sáng, mười hai giờ trưa, năm giờ chiều, bình thường đều là vào những lúc này, sau khi mẹ anh làm xong thì bà sẽ nhờ anh vợ đưa qua cho chú Lý, chú Lý làm ở đây thì chỉ cân mang theo quần áo thay đổi là được, trên núi cái gì cũng có, nhưng mà nước nóng để tắm rửa thì chú Lý phải tự đun, quân áo cũng phải tự giặt." Quý Kiến Quân nói rõ ràng. Dụng cụ trên núi đã chuẩn bị xong rồi, phòng tắm rửa hay nhà vệ sinh đều đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Dù sao để người ta tới trông coi vườn trái cây của anh thì điều kiện cũng không thể quá kém được.
"Khi nào thì chú có thể bắt đầu làm việc? Cha Lai Đệ nói.
Ngày mai luôn đi chú. Quý Kiến Quân nói.
Từ lúc anh muốn mở rộng trang trại gà thì đã để một ít gà mái ấp trứng rồi.
Chỉ cần chúng nó đẻ ra được chục trứng thì sẽ tự ấp trứng, cũng không cần phải đặc biệt đi làm, tạm thời vẫn chưa có gà con nào ra đời, bất quá anh cũng không phải chỉ có ba mươi mẫu đất này.
Lân trước, sau khi mưa to xong thì anh đã kêu người thu hoạch cây ngô, đậu phông, đậu nành, bây giờ cũng đã thu hoạch gân xong, đang đúng lúc thiếu người, nên để cha Lai Đệ qua, dù sao cũng có trả tiền công. Chờ khi anh loay hoay gân xong thì sẽ có gà nở rồi.
Chỉ có Tô Đan Hồng nói anh: "Ông chủ nhà chúng ta bây giờ càng ngày càng có phong thái rồi."
Quý Kiến Quân dở khóc dở cười, nói: "Ngày mai me vợ muốn tới, anh phải đi bắt một ít tôm cá về ăn, anh cũng bận mà.