Bà không tính ở lại qua đêm nên không mang theo quân áo, nhưng rõ ràng bà có chuẩn bị mà tới, cho Nhân Nhân tập tranh mới, cho Tê Tê kẹo mạch nha mà cậu thích ăn.
Hai thằng bé đều rất vui vẻ, vô cùng chào đón bà ngoại tới đây. Tê Tê còn nhỏ nên chưa hiểu rỡ, nhưng Nhân Nhân thì đã hiểu chuyện, biết bà ngoại chính là mẹ của mẹ mình.
Cậu mang theo em trai lên núi hái mấy trái táo còn tươi, định cam ve de moi ba ngoai an, con mẹ Tô thì ở nhà nói chuyện riêng với con gái mình.
"Hiện tại thân thể có gì không thoải mái không?” Mẹ Tô hỏi.
Kỳ thật bà cũng chỉ hỏi một chút, con gái bà là người tốt số, sao lại có chuyện không thoải mái được, lại không cần làm việc, không giống những cô gái khác, cho dù bụng có lớn đến đâu thì cũng không được lười biếng mà vẫn phải làm việc. Không muốn làm sao? Trừ phi không muốn được chia lương thực.
Cho nên bình thường khi mang thai, mọi người vẫn sẽ làm việc cho tới lúc sinh mới thôi, có mấy vợ chồng trẻ tuổi không có kinh nghiệm, không biết mình mang thai mà vẫn làm việc nặng nhọc nên bị sảy mất, đến lân thứ hai mới chú ý hơn.
Mang thai mười tháng, sinh xong nghỉ ngơi mấy ngày đã phải xuống giường rồi, cũng bởi vì như vậy mà thân thể. của những người cao tuổi cùng thế hệ với bà không được tốt.
Bất quá hai ngày gân đây, bà cảm thấy thân thể mình tốt hơn nhiều, con gái bà mang cho bà những thuốc kia, uống một gói mà đã thấy thật hiệu quả.
Tô Đan Hồng không biết bà đang nghĩ gì, nói: "Con dễ chịu lắm, ăn cái gì cũng được." Hiện tại, cô có thể ăn hai quả táo một ngày, những cái khác cũng ăn được rất nhiều, cô còn đang muốn nuôi con gái trong bụng đến trắng trẻo mập mạp đấy.
"Bụng nhọn như thế, đã tháng này rồi mà vẫn chưa lộ ra, tám chín phân mười lại là con trai rồi." Mẹ Tô nói như vậy, giữa lông mày mang theo một tia đắc ý.
Đứa con gái này của bà quả nhiên là có bản lĩnh. Đã sinh cho nhà họ Quý hai đứa cháu trai rồi, trong bụng thêm một đứa nữa, vậy cũng là ba đứa rồi. So với các anh em trai khác cộng lại của Kiến Quân cũng nhiều hơn rồi, một người mà lại hơn nhiều người.
Chưa kể, mẹ Tô làm mẹ, bà cũng có ý nghĩ như vậy.
Nhưng Tô Đan Hồng nghe vậy thì ngẩn người, sau đó nói: "Không phải đâu mẹ, con cảm thấy trong bụng con là con gái, con cũng mơ thấy rồi."
"Mơ thấy sao?" Mẹ Tô nghe vậy thì nhíu mày, lại quan sát bụng cô roi nói: "Con mơ không chuẩn đâu, mới mấy tháng mà bụng đã nhọn như vậy thì phải là một thăng nhóc."
Tô Đan Hồng không nói với mẹ cô, cô đều đã tính rôi, nếu đây là con gái thì sau này cô sẽ không sinh nữa, hai trai một gái là vừa đẹp.
Nếu là con trai thì cô sẽ sinh nữa.
"Chú Lý là do mẹ giới thiệu sao?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Là cha vợ của An Bang, trước kia cuộc sống của An Bang và Lai Đệ trôi qua đến cả cháo còn không có mà uống, là nhà mẹ con bé bên kia giúp đỡ đấy, cho nên mẹ thấy họ cũng là người tốt, mới để Lai Đệ gọi ông ấy tới. Mẹ Tô nói.
Theo quan niệm của bà, thấy con gái đã gả đi sống nghèo khổ mà vẫn giúp đỡ, không phải là làm như không nghe không thay du chi cho f gao my thi nhà đó cũng là người tốt.
Trước đó, mẹ của Tô An Bang không hê cho một chút gì, đương nhiên là mấy năm nay gia đình nào cũng không dễ dàng gì, nhưng mà cho dù không dễ dàng đi chăng nữa thì cũng không thể để con trai và con dâu trải qua cuộc sống như vậy được, bà thế nhưng biết lúc đó mẹ Tô An Bang còn có thịt để ăn đấy!
Đương nhiên đây chỉ là bà nghe nói, những lời này bà không nói trước mặt Lý Lai Đệ, bà trước giờ không thích nói những chuyện như vậy.
Lý Lai Đệ thì không nói gì nhưng rõ ràng Tô An Bang rất có ý kiến với mẹ mình, hiện tại thì tốt hơn, cũng không thấy anh đưa tiền qua, lễ tết cũng không đi, mẹ con ruột thịt mà lại như kẻ thù. Đương nhiên, mẹ anh ta trước giờ vẫn thương con cả hơn, bởi vì lúc trước khi sinh Tô An Bang bị khó sinh, nên mới nghĩ anh ta khắc bà ấy.
Mẹ Tô cũng chỉ nói vài câu với con gái, chứ không có nói với ai khác.
Tô Đan Hồng nghe vậy cũng chỉ lắc đầu, không nói gì.
"Con cứ yên tâm, ông ấy là người đàng hoàng, bằng không thì Lai Đệ cũng không dám đề cử.' Mẹ Tô nói.
Dù sao thì Tô An Bang còn đang làm việc ở đây, nếu cha vợ anh bị đuổi thì anh còn làm người thế nào chứ, cuộc sống vất vả mới ổn định được liền không còn.
Trong lòng Lý Lai Đệ cũng hiểu rõ.
Tô Đan Hồng không hoài nghi chuyện này, chông cô là người vô cùng hào phóng, tiền lương cũng không thấp hơn so với Thành Phố Đại Học, có ai lại không siêng năng làm việc chứ? Mẹ Tô tới làm khách, không thể nghi ngờ nhận được chào đón vô cùng long trọng của ba cha con.
Nhân Nhân và Tề Tê lên núi hái trái cây vê cho bà ngoại của bọn chúng ăn, Quý Kiến Quân thì đi đập chứa nước mò cá và tôm tươi về, mẹ Tô ăn vô cùng vui vẻ.
Chạng vạng tối mới rời đi, vẫn là Quý Kiến Quân đưa vê, trên đường anh nói với mẹ vợ: Khó có khi mẹ đến được một chuyến, sao mẹ không ở lại hai ba ngày, sáng đi tối vê làm gì cho mất công?”
"Không vấn đề gì, chờ khi Đan Hồng ở cữ thì mẹ sẽ qua chăm sóc nó. Mẹ Tô cười nói.
"Dạ được." Quý Kiến Quân gật dau.
"Mẹ thấy trong bụng của Đan Hồng tám chín phân mười là con trai rồi" Mẹ Tô còn nói thêm.
"Nếu là con gái thì tốt." Quý Kiến Quân cũng muốn con gái, con trai anh cũng thích, nhưng không phải có hai đứa rồi sao, anh còn chưa có con gái đâu. "Làm gì có ai lại ngại nhiều con trai chứ, những núi kia lúc đó không phải sẽ có người kế thừa sao? Con gái thì không kế thừa được, vẫn nên sinh nhiều con trai. Mẹ Tô nói.
"Con trai con gái đều tốt." Quý Kiến Quân nói. Mẹ Tô cười, thấy anh thích con gái thì trong lòng bà cũng cảm khái, không chỉ cảm khái ánh mắt lão già đã mất nhà bà, mới chỉ nhìn Kiến Quân một chút đã không chịu đem con gái gả cho nhà Lý đồ tể mà trực tiếp gả cho nhà lão Quy.
Nhìn hiện tại xem, trôi qua tốt bao nhiêu chứ?
Quý Kiến Quân đương nhiên không biết suýt chút nữa thì mẹ vợ đã không gả vợ cho anh rồi, sau khi đưa bà đến nhà thì anh lái xe trở về, trực tiếp tới chỗ phơi lương thực trong thôn.
Cha Lai Đệ đang thu lại đậu nành đã được phơi nắng hôm nay. Quý Kiến Quân nhìn rồi nói: "Cái này vẫn cần phơi thêm hai ngày." Hiện tại, trời rất nóng, mặt trời lớn, tính cả hôm nay thì phơi hai ngày là được rồi.
Hai ngày không được đâu, ba ngày đi, để bao lâu cũng không sợ hỏng." Cha Lai Đệ nói như vậy.
Ông mới tới đây làm việc hôm nay, Quý Kiến Quân sắp xếp cho ông di tưới nước với Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc xong thì đi thu hoạch, ba người làm việc rất nhanh, hôm nay đã đi thu hoạch không ít đậu nành. Cha Lai Đệ làm việc rõ ràng là rất có kinh nghiệm, Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc đều vui lòng nghe theo ông.
Quý Kiến Quân gật gật đầu, cha Lai Đệ không nhịn được nắm một nắm hạt đậu, nói: "Hạt đậu này là loại nào vậy, sao lại phát triển tốt như vậy?"
Chỗ nào không dùng loại hạt này thì ba mươi mẫu cũng không tốt như vậy, mấy cây ngô kia cũng thế, từng trái đều nặng hạt.