Cho nên ngày ngày, nếu có việc gì can làm, ông ấy cũng không cân Quý Kiến Quân nói, bản thân vẫn có thể làm việc đó rất tốt.
Tô An Bang còn cố ý đến thăm ông ấy, thấy cha vợ mấy ngày không gặp, tinh thần cũng tốt hơn nhiều thì trong lòng cậu ta cũng vui mừng.
"Đồ ăn ông chủ lo bên kia thật sự rất ngon, anh thấy chỉ mới có vài ngày mà tinh thần của cha có vẻ đã tốt lên không ít." Khi Tô An Bang trở vê liên nói cho vợ mình nghe.
Lý Lai Đệ nghe xong cũng cảm thấy rất vui, liền cười nói: "Em nghe nói hoàn cảnh bên kia rất tốt, cha ở bên đó cũng không tệ được. Tô An Bang gật đầu.
Lý Lai Đệ do dự một chút nói: "Chiêu nay mẹ anh mới đến đây."
"Có phải lại đến đòi tiên nữa đúng không?” Tô An Bang nghe vậy liền thản nhiên hỏi.
Anh yên tâm, em không có đưa. Lý Lai Đệ nói.
Tô An Bang gật đầu, ôm lấy con gái của mình, nói: "Anh kiếm tiền là muốn giữ lại để xây nhà lâu, là muốn cho con gái anh có thật nhiêu của hồi môn, bà ấy không đói c.h.ế.t là được nồi, chuyện khác không cân quan tâm”
Cậu ta còn nhớ rõ ràng, từ nhỏ đến sau chuyện kia thì coi như xong, về sau lấy vợ, cậu ta thật sự không có tiên, cơm cũng chẳng có mà ăn, đành phải đi qua nhà mẹ mượn một chút lương thực, bà ta mắng cậu ta không tiếc lời, cuối cùng vẫn không cho dù chỉ một hạt gạo. Vẫn là thím năm của cậu ta nhìn không được, cho cậu ta một túi bột mì, hơn nữa công việc này cũng là do thím năm của cậu ta giới thiệu, lúc nhà cậu ta còn khó khăn, thím ấy thỉnh thoảng sẽ đem một ít trứng gà qua cho, lúc vợ cậu ta mang thai đều ăn trứng gà từ bên mẹ vợ mang đến, hoặc đôi khi là của thím năm đưa tới. Mẹ cậu ta ở bên kia lúc ấy còn đang ăn thịt, nhưng mà ngay cả một hạt gạo, cậu ta cũng đừng nghĩ là sẽ có được.
Lúc con gái cậu ta ra đời, dáng vẻ gầy teo giống như một con khỉ con, cậu ta nhìn thấy mà đau lòng, thể cốt cũng không tốt lắm còn không phải là vì trong lúc mang thai không được bồi bổ sao?
Cũng may lúc ấy chị Đan Hồng mang theo gà, lại ôm không ít trứng đến, lúc vợ cậu ta ở cữ mới có cái ăn, sữa đủ, nuôi được con gái.
Hiện tại cuộc sống của nhà cậu xem như tốt hơn, chỉ cân cậu ta chăm chỉ làm việc thì với số tiền lương mỗi tháng này cũng có thể tiết kiệm được không ít.
Bây giờ nhìn thấy cuộc sống của gia đình cậu ta đã tốt lên nhiều thì lại đến đòi tiền? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tình hình của nhà cậu ta đúng là đã tốt hơn nhiều, nhưng mà bây giờ một tháng vợ cậu ta cũng không dám ăn mấy lần thịt, mỗi lân mua vê một cân hoặc nửa cân đều để làm cho cậu ta ăn, cô ấy nói cô ấy không ăn, phải do cậu ta nhét vào miệng cô ấy thì cô ấy mới chịu nuốt xuống. Vì sao lại phải tiết kiệm như thế? Đó là vì sợ nghèo như trước kial
Cái cuộc sống ngay cả nước cháo cũng uống không đủ nó, vợ cậu ta đã trải qua nên sợ, cho nên dù hiện tại có thu nhập ổn định, trong nhà cũng có hơn ba trăm đồng gân bốn trăm đồng tiền tiết kiệm, cô ấy cũng không nỡ tiêu, đều tiết kiệm hết! Mà mẹ cậu ta lại đến đòi tiên, bà ta cũng chưa già, cậu ta không cảm thấy hiện tại mình phải nuôi bà ta, đợi bà ta già rồi tính saul
Nhưng mà sau khi dỗ dành con gái một hồi, Tô An Bang vẫn đi vê bên đó một chuyến, cùng anh cả cãi nhau một trận, còn khiến cho mẹ cậu ta tức vô cùng.
Nhưng Tô An Bang cũng không thèm để ý, một trận cãi nhau này mà có thể làm cho gia đình của cậu ta được yên bình, vậy thì xem như cũng đáng giá. Ngày hôm sau đã chuyển sang tháng mười của mùa thu. Bụng của Tô Đan Hồng đã được năm tháng, phồng lên rất nhanh.
Bởi vì ngoài ăn uống ra, trong nhà vốn dĩ cũng không có công việc gì để làm, liền suốt ngày mua đồ ăn ăn, ăn xong thì dẫn hai đứa con trai đi tản bộ, tưới nước linh tuyên.
Ăn ngon, vận động đầy đủ cho nên khí sắc rất tốt.
Hôm nay Tô Đan Hồng dự định làm món canh sườn heo củ sen, sáng sớm Quý Kiến Quân đã đi mua ngay, mua bốn cái sườn heo và một miếng thịt ba chỉ lớn.
Cũng may nhà ta bán heo nhanh. Quý Kiến Quân trở về liền nói.
"Hạ xuống thế nào rồi?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Hiện tại chỉ còn một đồng hai." Quý Kiến Quân nói.
"Đợi hạ thêm chút nữa, ta đi mua thêm một chút về làm khô heo ăn." Tô Đan Hồng nói.
Cô đã tính kỹ rồi, đợi đến lúc làm xong thịt khô, thịt khô có thể giữ được lâu, hơn nữa ăn cũng ngon, cô làm nhiều một chút có thể đem bán, kiếm được một ít tiên lời.
Quý Kiến Quân làm sao không biết suy nghĩ của vợ mình, nghe vậy cũng thấy đó là một ý kiến hay, liên gật đầu đồng ý.
Mà trong thôn lúc này đã không có ít người bắt đầu g.i.ế.c heo, bởi vì họ nghe Quý Kiến Quân nói năm nay giá thịt heo có thể hạ xuống, nhìn xem lúc này mới bao lâu đâu? Thịt heo đã rớt giá nhiều như vậy, chờ đến tết còn không phải hạ xuống nhiều nữa sao?
Không chỉ có người trong thôn g.i.ế.c heo, mà ở bên thành phố Giang Thủy, anh hai của Vân Lệ Lệ cũng bắt đầu g.i.ế.c heo. Bởi vì trong lòng anh ấy cũng đang hoảng sợ.
Nếu bây giờ bán đi thì anh ấy có thể thu được vốn, còn kiếm lời một hai chục đồng, nhưng bỏ công sức nhiều như vậy mà chỉ có thể thu vào được một hai chục đồng thôi sao?
Trong nhất thời, anh hai Vân có chút không tiếp nhận được chuyện này.
Lúc trước anh cả Vân g.i.ế.c heo, khi bán ra còn kiếm được ít nhất một trăm đồng tiền lời, mà anh ấy chỉ mới thu hồi được tiền vốn.
Hơn nữa hiện tại anh cả cũng đã tìm được một công việc, một tháng được trả bốn mươi đồng, sau hai ba tháng, anh cả đã kiếm được không ít tiền.
Ngược lại anh ấy thì...
"Nếu không, anh đi tìm em gái của anh hỏi một chút thử xem sao?" Chị dâu hai Vân lên tiếng.
"Lúc trước chúng ta tỏ vẻ với Vân Vân như vậy, mà nó còn gọi điện thoại về đây vài lần để dặn dò, hiện tại lại muốn đi làm phiên nó, anh không đi đâu. Anh hai Vân nói.
"Đều là anh em với nhau, sao có thể để ý một chút chuyện như vậy, nhà cô ấy mua được lúc trước cũng đều là nhờ vào năm trăm đồng kia, bằng không cô ấy và Quý Kiến Văn có thể mua nổi sao?" Chị dâu hai Vân nói. "Chuyện tiền đó em cũng đừng nhắc lại nữa, dù sao nó cũng đã trả đủ rồi." Anh hai Vân không vui nói.
"Nếu anh không di nói, vậy thì em ởđi nói. Chị dâu hai Vân nói. Rõ ràng trong lòng của anh hai Vân đã muốn, nhưng vì sĩ diện mà không đến gặp cô ta.
Chị dâu hai Vân liên tới tìm Vân Lệ Lệ, đúng lúc là cuối tuân nên không cần phải đi dạy.
Trên thực tế thì ấn tượng của Vân Lệ Lệ đối với người chị dâu hai này còn kém hơn cả người chị dâu cả. Mỗi lần cô ta trở vê nhà đó đều chẳng phải nhìn sắc mặt của chị ta sao? Hơn nữa chị ta cũng đối xử với cha mẹ cô ta không kính trọng.
Nhưng dù sao đây cũng là chị dâu hai của cô ta cho nên Vân Lệ Lệ vẫn tương đối khách sáo. "Đây là mợ hai của con." Vân Lệ Lệ giới thiệu với Yên Nhì.
Yên Nhi liền gọi một tiếng mao hai, chị dâu hai Vân liên khen con bé vài câu, Yên Nhi liếc nhìn chị ta một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.