trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 269

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

phòng khách nói chuyện.

Can nhà này đúng là không tệ, lúc trước anh hai của em cũng muốn mua một căn, nhưng mà tiền deu bị em mượn hết rồi." Chị dâu thứ Vân đánh giá căn nhà rồi cười nói.

"Lúc trước nếu em không mượn tiên thì cho dù anh hai có ý nghĩ này cũng sẽ bị anh cả em dân cho một trận, dù sao tiên kia cũng không phải của anh hai ma là của cha mẹ em." Vân Le Lệ cười ha ha nói.

Còn có thể không biết cô chị dâu hai này của mình là muốn lôi lại chuyện cũ? Dù sao cô ta cũng đã trả tiền rôi, hơn nữa hiện tại giá thịt heo rớt nhiều như vậy, lúc trước cô ta nghe lời Tô Đan Hồng gọi điện thoại cho bọn họ dặn dò hai ba lần, ân tình này xem như đã trả sạch. Giống như anh cả cô ta, bởi vì cô ta nhắc nhở đúng lúc, nên anh ấy mới vội bán ra, còn lời hơn một trăm đồng.

Còn vê phân anh hai cô ta không chịu nghe, giờ chỉ được lấy lại tiên vốn, nhưng cũng không tệ, nếu không chờ cuối năm đi, coi có lỗ đến c.h.ế.t không!

Hiện tại người chị dâu hai này còn dám tới trước mặt cô ta kể công, cho dù cô ta có nợ thì cũng chỉ nợ mỗi cha mẹ của cô ta, mấy cái này dù là anh cả anh hai cô ta thì cô ta cũng không thiếu một đồng, cô ta đương nhiên không khách sáo.

Chị dâu hai Vân nói: Bây giờ giá nhà đang tăng cao, làm sao có thể mua nổi."

" Đúng là tăng một ít, lúc trước em cũng mượn bên nhà chồng không ít tiền, không thì cũng mua không được, nếu như lúc trước anh hai có muốn mua nhà thì dựa vào năm trăm đồng kia cũng không đủ, nhà mẹ ruột của chị cũng đâu có bao nhiêu tiên cho hai người mượn." Vân Lệ Lệ thản nhiên nói.

Chị dâu hai Vân biết cô em chông này mồm miệng lợi hại, liền đổi chủ đề: "Hiện tại cửa hàng bên bác cả có phải cũng là của bác ba bên chồng em không?”

"Vâng." Vân Lệ Lệ gật đầu.

Cô ta đã gần như biết được vì sao chị dâu hai lại đến đây rồi. "Em chồng à, nếu không em hỏi bác ba em thử xem bác ấy có còn muốn mở cửa hàng ở bên đây không? Chị dâu hai Vân nói: "Hiện tại, anh hai của em cũng đang ở không trong nhà, chưa tìm được việc làm, mà cháu gái của em cũng sắp học tiểu học rồi, đến lúc đó mọi thứ đều cân tiền."

Trước đó Vân Lệ Lệ đi gặp Tô Đan Hồng nói chuyện một lần, toàn thân cô ta đã không được tự nhiên, hơn nữa cũng chính là nể mặt anh cả cô ta, dù sao anh cả cô ta cũng rất quan tâm đến cô ta, nhưng anh hai thì lại không có mặt mũi lớn như vậy, chớ nói chi quan hệ giữa cô ta cùng chị dâu hai cũng không tốt.

"Chị dâu hai, chị tới chậm nồi, bác ba ở bên kia tạm thời sẽ không đến bên này mở cửa hàng đâu. Cô ta cũng không nói là hoàn toàn ngừng hẳn, chỉ nói là tạm thời.

Chị dâu hai nghe vậy lại nói: "Sao lại không mở cửa hàng nữa vậy, chị thấy cửa hàng của bác cả bên đó buôn bán cũng không tệ, hôm trước hỏi chị dâu cả, chị ấy nói một tháng bác ba bên chồng của em kiếm được không ít tiền."

Đúng vậy, cho nên bác ba lại mở cửa hàng ở trong huyện thành bên kia, trong thời gian ngắn làm gì có hơi sức mở thêm cái nữa?” Vân Lệ Lệ nói.

"Việc này cũng chưa biết được, em vẫn đi hỏi thử xem." Chị dâu hai Vân nói. "Được thôi." Vân Lệ Lệ đồng ý: "Chờ em đi làm sẽ dùng điện thoại của văn phòng gọi sang bên đó hỏi thăm một chút."

Khi chị dâu hai Vân chuẩn bị trở vê, Vân Lệ Lệ còn đưa một vài thứ để chị ta đem vê.

"Mẹ ơi." Yên Nhi nhíu mày, hỏi: Mo hai là ai ạ?”

"Mợ hai chính là vợ của cậu hai con, là chị dâu của mẹ, sao vậy, Yên Nhi không thích mợ hai sao?" Vân Lệ Lệ hỏi.

"Dạ không thích, mợ ấy nhìn con giống như ánh mắt của một số thím trong thôn nhìn con, con không thích. Yên Nhi cũng không thể giải thích đó là loại ánh mắt gì.

Nhưng Vân Lệ Lệ biết, đó là ánh mắt ghen tị.

Cuộc sống của Yên Nhi tốt hơn con gái chị ta, vẻ ngoài cũng xinh hơn nên chị dâu hai ghen ghét.

"Không cần phải để ý đến, mợ cũng không thường đến đây. Vân Lệ Lệ nói.

Yên Nhi liên gật đâu, ngược lại còn nói: "Lúc ăn tết con trở về thăm Nhân Nhân và Tê Tề, cũng không biết trong bụng của bác ba gái là em trai hay là em gái nữa.

"Lúc ăn tết sẽ trở về, đến lúc đó mang theo một ít quà ve cho bon ho, chac chan chung se rat vui. Vân Lệ Lệ cười nói.

"Dạt" Yên Nhi gật đầu.

Sau khi sống với cha mẹ, cô bé mới biết có em trai là chuyện hạnh phúc cỡ nào, không phải một mình, làm gì cũng có người làm cùng.

Cô bé rất nhớ các em trai của mình.

Không biết hiện tại các em trai có nhớ đến cô bé không nữa? Nhân Nhân thì nhớ, ngày ngày kêu cha gửi táo đỏ cho chị gái nó ăn: "Chị con thích ăn táo đỏ, cha kêu chú Hà San khi nào đi giao hàng thì nhân tiện đem cho chị ấy một rổ đi." "Được." Quý Kiến Quân đồng ý. Nhân Nhân lúc này mới gật đầu, vê phần Tê Tê thì rất vô tình, hoàn toàn quên mất Yên Nhi. Nó chạy đến ôm lấy đôi chân dài của cha nó, nói: "Cha, dẫn con đến đập chứa nước với, con muốn đi xem vịt"

Hôm nay không được, ngày mai đi." Quý Kiến Quân nói. "Hôm nay đi đi mài" Te Te không nghe lời.

Hôm nay cha không qua đó, cha dẫn con đi hái đậu. Quý Kiến Quân nói xong liền bế nó lên ngồi trên vai mình, lân này Te Tê cũng không làm ồn nữa, mà còn rất vui vẻ. Thằng bé cảm thấy mình giống như đang bay ở trên bâu trời, nó ôm lấy đầu của cha nó mà bắt đầu phấn khích.

Quý Kiến Quân hỏi Nhân Nhân có muốn đi cùng không, Nhân Nhân lắc đầu, nói: "Con ở đây đợt chút nữa cùng me tưới nước trên núi.

Quý Kiến Quân liên mang Tê Tề rời đi.

Hai cha con tới sân phơi hỗ trợ nhặt hạt đậu, bận rộn cho đến tận năm giờ mới ve nhà.

Tô Đan Hồng dẫn theo Đại Hắc và con trai cả đi tản bộ trong vườn trái cây, tản bộ xong lại quay về nhà nấu cơm chiều, đây là công việc hằng ngày của cô, nhàn nhã nhưng không tẻ nhạt, nếu buồn chán cô sẽ thêu thùa, lúc thêu thùa thì thời gian trôi rất nhanh.

Cách ngày, Vân Lệ Lệ gọi điện thoại đến, cô ta tìm cô nói chuyện vê đứa nhỏ trong bụng, sau đó lại nói suy nghĩ của chị dâu hai cô ta.

"Anh cả của em thì ổn rồi, cho dù chị dâu cả của em có lúc không biết điêu, nhưng dù sao anh cả em vẫn hiểu chuyện, còn anh hai của em, anh ấy đã không hiểu chuyện cộng thêm tính tình kia của chị dâu thứ, cho nên em cũng chỉ đồng ý ngoài miệng, nói cho chị biết thôi chứ không có ý định thật sự muốn giới thiệu bọn họ." Vân Lệ Lệ nói.

Tô Đan Hồng mỉm cười: "Thật ra cửa hàng bên anh cả của em mấy khoảng gân đây có một số sai lệch, Lệ Lệ nếu có thời gian thì em đi nói với chị dâu cả của em một chút, để cho chị ấy nhớ kỹ sổ sách, mỗi lần xuất hay nhập hàng đều phải ghi vào sổ sách để nắm rõ, trong mấy cửa hàng chỉ có mỗi chị dâu cả của em là có sai lệch thôi.

Số tiền chênh lệch không lớn, một tháng cũng là năm, sáu đồng, nhưng nếu cô không nói vậy thì đồng nghĩa với dung túng, hiện tại là số tiên nhỏ, sau này thì sao?

Vân Lệ Lệ vừa nghe đã lập tức nói: "Chị yên tâm, em trở về sẽ nói với anh cả liền al

Cô ta cũng hiểu chị dâu cả, cũng không phải người bớt lo gì! "Nhân Nhân gần đây nói rất nhớ chị của nó, tết năm nay em có dẫn Yên Nhi về đây không?” Tô Đan Hồng chuyển chủ đề.

"Yên Nhi hôm trước cũng nói nhớ em trai đó. Vân Lệ Lệ cười nói: "Rổ táo đỏ kia Yên Nhi đã nhận được rồi, con bé vui lắm." Hai chị em dâu nói chuyện một lúc, sau đó mới cúp điện thoại. Tô Đan Hồng thì không quan tâm, nhưng Vân Lệ Lệ thì nổi giận trong bụng, không phải là với Tô Đan Hồng, mà là với chị dâu cả cô ta.

Vốn dĩ tiền lương đã nhiều rồi, dựa theo quy củ ở quê thì phải nửa năm sau họ mới có được lương bằng công nhân làm lâu năm, vậy mà tiên lương của anh cả cô ta trực tiếp tăng giống như những công nhân cũ, đây không phải đã chiếm được lợi rôi sao.

Thế mà chị dâu cả còn thấy không đủ, còn ăn chênh tiền, trứng gà bao nhiêu cân, nhiều ít thế nào cũng đều được ghi lại, bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy Tô Đan Hồng tính sổ sách, mọi thứ đều phải rõ ràng. Tan việc, Vân Lệ Lệ liền đi qua bên kia, người là cô ta giới thiệu, cũng không thể để mình bị hỏng danh tiếng được!

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 269