trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 270

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chị ta thâm nghĩ, bác ba bên chồng của em gái thật đúng là người có tiền.

"Sao có thể chứ, lúc trước anh ấy vừa mới mở một cửa hàng ở huyện thành, chị dâu ba của em đã nói tạm thời chưa tính đến chuyện này, nhưng mà lại nghe nói một chuyện, nói muốn đưa công việc ở cửa hàng này của chị cho chị dâu hai làm. Vân Lệ Lệ nói.

Chị cả Vân nghe vậy thì biến sắc, lập tức nói: "Đây là ý gì vậy, anh chị deu đang làm rất tốt, doanh thu của tiệm mỗi tháng cũng không thấp!" "Doanh thu ở trong mắt của chị thì đúng là không thấp, nhưng mà so với những cửa hàng khác của bác ba chồng em thì là thấp nhất, hơn nữa sổ sách bên này cũng không được ghi đầy đủ, không rõ ràng, anh ấy có ý muốn đổi người." Vân Lệ Lệ nói. Lúc cả hai đang nói chuyện, anh cả Vân tiến đến, vừa vặn nghe được những lời này thì sững sờ, anh ấy lập tức nhìn vợ mình, chị dâu cả Vân có chút chột dạ nên không dám nhìn lại anh ấy, chỉ nói với Vân Lệ Lệ: Bác ba bên đó sao có thể nói như vậy. Anh chị làm việc rất tốt, hơn nữa những khoản thu chỉ cũng không làm sai.. "Em có biết đâu, em chỉ đến đây chuyển lời thôi, nhưng xem ra bác ba hoàn toàn có ý đó. Vừa thấy anh cả của mình đến, Vân Lệ Lệ cũng chỉ thản nhiên nói. Lệ Lệ, em yên tâm, anh sẽ tự mình kiểm tra lại sổ sách, nếu có gì sai, anh sẽ tự mình bù vào phân đó!" Anh cả Vân nhìn cô ta nói.

"Dạ." Vân Lệ Lệ gật đầu.

Cũng không ở thêm nữa liền trở vê, cô ta vừa đi, anh cả Vân đã lạnh lùng nhìn vợ mình: “Em lén lấy tiên?"

Chị dâu cả Vân biết mình tránh không thoát, cho nên cắn răng nói: "Cũng không nhiều, một thang cung chi lay may d6ng. Em không nghĩ tới bác ba bên đó lại keo kiệt đến như vậy, trong nhà có nhiều tiên vậy mà cũng tính toán chút tiền ấy!" "Lập tức đi vê, vê sau cửa hàng này em đừng đến nữa, không cân em tới giúp!" Anh cả Vân trừng mắt nói.

Chị dâu cả Vân cũng không khỏi nói: 'Em nói anh đây là làm sao, em làm như vậy không phải là vì nhà mình ư? Hơn nữa anh ở đây làm việc, em cũng ở đây làm việc, cả hai người đều làm việc, lấy thêm của cô ta mấy đồng thì sao?"

"Đi vê!" Anh cả Vân tức giận. Chị dâu cả Vân liên hâm hừ đi vê.

Anh cả Vân bắt đầu đối chiếu sổ sách, tháng thứ nhất chênh lệch hai đồng, tháng thứ hai thì bốn đồng, tháng thứ ba thì năm đồng...

Anh cả Vân tức giận đến mức mặt mày cũng chuyển xanh. Bên kia giao hàng tới đều sẽ được đem cân, xác thực lại cân lượng của hàng hóa, trên sổ đều ghi lại đây đủ, mỗi ngày đều phải ghi khoản thu chỉ rõ ràng, Quý Kiến Quân còn lấy sổ sách của những cửa hàng khác đưa cho anh ấy xem, để anh ấy học theo cách đó mà mỗi ngày kiểm kê lại hàng hóa. Những khoản này anh ấy không nhìn kỹ thì thôi, một khi nhìn kỹ rồi thì đúng là có vấn đề.

Hôm nay nếu Lệ Lệ không đến đây nói thì có lẽ đến lúc anh ấy bị đổi người cũng không biết lý do vì saol

Chị dâu cả Vân tuy là tức giận trở về, nhưng trong lòng cũng có chút lo lăng, chị ta lo lắng vị trí này sẽ bị vợ chú hai tiếp quản.

Một tháng bốn mươi đồng, cho dù ở bên Giang Thủy này chi phí sinh hoạt khá cao, nhưng một tháng dùng ít nhiều gì cũng chỉ hai mươi đồng, vẫn còn hai mươi đồng để dành. Nhưng mà Tô Đan Hồng có vẻ không muốn thay người, cho nên mới để Vân Lệ Lệ đến bên này nói một chút, bởi vì nếu ở bên cửa hàng kia đổi người, tạm thời không có người phù hợp để thay thế.

Nhưng nếu vẫn cứ tiếp tục làm như vậy, có lẽ cô sẽ không nể mặt nữa.

Nhưng mà thái độ của anh cả Vân rõ ràng là không tệ, tháng này lúc tính tiên cuối tháng anh liên bổ sung các khoản thiếu từ đầu đến cuối.

Mọi người không nói ra nhưng đều ngầm hiểu.

Chị dân cả Vân tuy rằng không vui, nhưng cũng không dám nói gì thêm nữa, dù sao trong nhà vẫn còn người em dâu đang nhìn chăm chằm.

Quý Kiến Quân cũng biết được chuyện này, thấy anh cả Vân đã tự mình bổ sung vào, anh cũng không nói gì, dù sao cũng là anh vợ của em tư, vẫn phải nể mặt một chút.

Nhưng mà anh cũng là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, nếu như lần sau còn như thế thì anh sẽ thay người.

Sau khi bước vào tháng mười âm lịch, trời có chút lạnh, Tô Đan Hồng deu mặc cho Nhân Nhân và Te Tê áo bông nhỏ, hiện tại trong đất cũng đã thu hoạch xong, ổ gà ở trong vừa trái cây thứ ba cũng đã bắt đầu vận hành ổn định.

Tô Đan Hồng dắt theo Nhân Nhân và Tề Tê đi qua đó, cho tụi nó uống nước linh tuyền nửa tháng, mỗi một con đều rất mập mạp, lúc này mới lâu lâu lên đây cho tụi nó ăn.

Vườn trái cây thứ ba này nuôi tương đối nhiều gà, một đàn gà đến bảy tám trăm con, không chỉ có gà mang từ vườn trái cây thứ nhất và thứ hai qua, mà còn mua từ trong nhà của những người thôn khác.

Số lượng nhiều cho nên Tô Đan Hồng cũng chú ý nhiều hơn. Hiện tại, vườn trái cây có cha của Lai Đệ làm việc, Quý Quang Tông cùng Thái Triền Quốc cũng bận trước bận sau, dù sao việc chẻ củi, nhóm lửa nấu thức ăn cho gà cũng không phải là ít việc.

Gà con cũng phải biết cho ăn. Nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau này còn sẽ bận rộn hơn nữa. Ngoài ra còn có việc ép hồng làm bánh, mẹ Quý di gọi thím Thái đến đây phụ giúp.

Thím Thái liền nói chuyện của Quy Vân Vân: Hôm trước tôi đi lên trấn nhìn thấy Vân Vân nhà bà khí sắc cũng không tệ, nhưng mà có lẽ con bé không thấy tôi nên không chào tôi."

Mẹ Quý biết rõ con gái bà chắc chắn là thấy được, nhưng mà hiện tại ngay cả bà là mẹ cô ta mà cô ta còn không muốn nhận ra, vậy thì những người khác mà cô ta sẽ nhận ra sao?

Bà có nghe tôi nói không?” Thím Thái hỏi.

"Nghe nói gì?" Mẹ Quý khó hiểu hỏi.

"Mẹ của Lý Trí trong lúc dọn chuồng heo nghe nói trượt chân té, đã hai ngày rôi mà vẫn không xuống giường được." Thím Thái nói.

“Co chuyện này Sao? Mẹ Quý kinh ngạc, bà không biết chuyện này, cả một ngày đều bận rộn ở trên núi, cũng không nghe đến chuyện này: Hiện tại ra sao rồi?"

"Hiện tại con trai cả và vợ nó đã trở về chăm sóc bà ấy, tôi nghĩ hai ngày này, Lý Trí chắc là đem con gái đưa đến gửi chỗ bà đó." Thím Thái nói.

Bà ấy nói không sai, lần này thím Lý bị ngã có hơi nặng, nằm cũng không thể cử động được, bản thân cân người chăm sóc, làm sao có thể chăm sóc cháu gái? Để con trai và con dâu cả vê chăm sóc hai ngày là được, chỗ nào có thể để bọn họ chăm sóc mãi được?

Cho nên khi trời vừa gần tối, Lý Trí đã ôm theo Viện Viện đến đây.

"Mẹ, lần này sợ là phải làm phiên mẹ nữa rồi." Lý Trí thở dài nói

Hôm nay mẹ cũng vừa mới nghe thím Thái nói vê chuyện này, tình hình của bà thông gia sao rồi con?" Mẹ Quý hỏi.

"Mẹ con cũng đã ổn rồi ạ, nhưng mà vẫn còn phải năm ở trên giường một thời gian nên mới không thể chăm sóc được cho Viện Viện. Lý Trí nói.

"Vân Vân không định nghỉ việc à?" Mẹ Quý hỏi.

Lý Trí lắc đầu, mẹ Quý cũng thật sự rất tuyệt vọng với đứa con gai nay cua minh.

Nhận lấy cháu gái, chỉ là cháu gái ngoại có chút xa lạ với bà, hiện tại con bé cũng đã được năm tháng hơn, gân được sáu tháng rồi, cũng biết nhận thức, với Lý Trí thì thân thiết, nhưng cùng mẹ Quý thì cô bé lại thấy lạ.

Mới vừa được ôm qua, con bé đã khóc am lên đòi được quay lại trong lòng cha.

Lý Trí cũng có thể tạm ôm lấy con bé, đưa con bé dùng cơm chiêu ở đây, dỗ dành cho con gái ngủ, sau đó mới lái xe rời đi trong đêm.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 270