trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 271

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Một đứa trẻ sáu tháng tuổi có thể ngủ một giấc đến khi trời

sáng.

Chỉ là ngày hôm sau đã thức giấc từ rất sớm, sau đó nhìn thấy bốn be đều là hoàn cảnh lạ lãm, cô bé liền lớn tiếng bật khóc.

Cha mẹ Quý dỗ dành như thế nào cũng vô dụng, không còn cách nào khác, mẹ Quý chỉ đành đi nấu cơm, cha Quý thì chỉ có thể bế đứa nhỏ đi dạo một vòng trên núi, nhưng mà vẫn vô dụng, ông liên ôm cô bé xuống dưới núi tìm Tô Đan Hồng.

Tô Đan Hồng mới đầu cũng không muốn quan tâm chuyện này, bởi vì cô đối với Quý Vân Vân chẳng có chút ấn tượng tốt nào, làm sao cô có thể xen vào chuyện chăm con cô ta?

Nhưng mà cha chồng cũng đã ôm xuống rồi, cô cũng chỉ có thể giúp đỡ vỗ ve nó một chút, không biết là do mùi hương trên người cô khiến cô bé thoải mái hay là do đã khóc nhiều nên mệt mỏi mà lúc này cô bé đã nín dân, ngừng khóc, chỉ còn mỗi đôi mắt đỏ hoe.

Cac con trồng em gái một chút, me di pha sữa cho em ấy.' Tô Đan Hồng nói.

Sau đó cô di pha một bình sữa nhỏ cho Viện Viện ôm uống. Nhân Nhân và Tê Tê vây quanh cô bé, còn đem đồ chơi đến cho cô bé chơi.

Tô Đan Hồng phải thừa nhận, cô bé này mặt mũi đều rất hài hòa, trông giống cha nhiều hơn, cũng không có chút nào giống mẹ, không thì Tô Đan Hồng cũng không dỗ dành cô bé giùm.

Chỉ nhìn hành động này cũng đủ hiểu cô đối với Quý Vân Vân là như thế nào, nếu là đứa trẻ của người khác thì cô cũng sẽ không đành lòng nhìn thấy nó như vậy, nhưng nếu là con của Quy Vân Vân thì cô cũng không muốn chạm vào.

Được ăn ngon, còn được chơi đùa vui vẻ, bên cạnh còn có Tô Đan Hồng đang nhẹ nhàng dỗ dành, cho nên cảm xúc của Viện Viện cũng dần bình ổn lại. Nhưng khi vừa khiến cho cô bé bình ổn lại rồi thì mẹ Quý lại đi xuống núi muốn bế cô bé về, Viện Viện bắt đâu gào khóc, giống như bà là người bắt cóc trẻ con vậy.

Mẹ Quý cũng nhìn thấy con dâu thứ ba đối với cháu ngoại của bà là một thái độ lãnh đạm, bà thâm thở dài, trong lòng bà biết con dâu thứ ba này không thích mẹ của con bé Viện Viện, nhưng hiện tại đâu chỉ mỗi mình cô, cho dù là bà cũng hận không thể tự mình tát con gái của bà vài cái, để cho cô ta tỉnh lại.

Bà có thể thấy, con gái và con rể của mình hiện tại đang trong tình trạng xa cách nhau, đối với một đôi vợ chồng trẻ tuổi thì điều đó sẽ nói lên điều gì? Nhưng bà cũng không thể khuyên được gì, cô ta đã lớn, không nghe lời bà nói nữa.

"Đan Hồng, mẹ biết có lỗi với con, nhưng với tình trạng của Viện Viện bây giờ, mẹ cũng không còn cách nào khác. Mẹ Quý than thở nói. Tô Đan Hồng nhìn bà, cũng thẳng thắn nói: "Coi như con nể mặt của dượng, Viện Viện có thể ở lại đây lần này."

Cô cũng là nể mặt của Lý Trí mà mới đồng ý, một người đàn ông như Lý Trí, những chuyện này không dễ dàng gì, nhất là khi cưới vê một bà nội về làm vợ, còn muốn người khác cung phụng, đúng là xui xẻo.

Hiện tại, mẹ của anh ấy ở bên kia bị thương, việc cử động cũng khó khăn, mà cậu ta còn phải đi dạy học, cậu ta phải làm sao đây?

Mà lời nói của cô cũng không phải là lời khách sáo, cô đối với mẹ chồng hiếu thảo, nhưng không phải là không có giới hạn, không phải là mẹ chồng nói gì thì cô cũng phải làm theo, đó là điêu không thể.

Cô giữ lại Viện Viện, không phải là cô nể mặt mẹ Quý, vì phần nể mặt mũi này là cô dành cho Lý Trí.

"Mẹ thay Lý Trí cảm ơn con." Mẹ Quý nói.

"Mẹ có việc trên núi thì cứ về đi ạ, còn chuyện của Viện Viện ở đây thì mẹ cũng không cần lo lắng, Yên Nhi lúc trước cũng ở đây rất vui vẻ." Tô Đan Hồng nói. Mẹ Quý cũng gật đầu rồi đi vê. Tô Đan Hồng chỉ vì nể mặt Lý Trí thôi, thật ra ấn tượng của cô về Viện Viện vì cô bé giống cha. Chỉ có điều, bây giờ còn nhỏ cho nên có thể không nhìn ra, nhưng ai có biết được sau này lớn lên lại có giống mẹ hay không?

Cho nên ngay từ lúc đầu, Tô Đan Hồng cũng có chút lạnh nhạt với chuyện này, cô cũng không muốn đánh cược sự chân thành của mình, đến lúc đó lại bị người ta chà đạp.

Cho dù thế nào thì mẹ cô bé là mẹ cô bé, cho dù cô bé mang gen của mẹ nó cũng vậy.

Tô Đan Hồng vẫn sẽ cho cô bé ăn uống, chơi đùa, Viên Viên ở lại đây ba ngày liền thật sự quên luôn cả nhà mình. Cô bé rất ngoan và nghe lời, chỉ cần chỉnh đốn cho sạch sẽ rồi thì sẽ nằm ở trên giường chơi đồ chơi, trong miệng thì cứ kêu aaa.

Em gái sao lại không đi được vậy ạ?” Tê Tê dùng ánh mắt đáng thương nhìn em gái họ, nói.

Cả ngày cũng chỉ có thể nằm trên giường, như vậy là cũng quá đáng thương rồi.

Nhân Nhân đã lớn, tương đối hiểu chuyện, thằng bé nói: Trước kia em cũng vậy thôi "Anh nói dối!" Tê Tê nghe vậy, đầu tiên là bàng hoàng, sau đó liền trừng mắt nói. Khoan hãy nói, thằng bé này rất hung dữ, mấy đứa nhỏ lớn tuổi hơn nó ở trong thôn cũng không phải là đối thủ của nó, hiện tại rất thích đánh nhau, đánh xong lại phát cho mỗi đứa một viên kẹo, phát xong kẹo lại tiếp tục đánh.

Tô Đan Hồng cũng rất đau đầu. Nhân Nhân tất nhiên sẽ không sợ nó: "Trước kia em chính là như vậy, không tin thì cứ đi hỏi mẹ ởđi.'

Te Tê không tin liên đi hỏi mẹ, nó muốn nghe từ miệng mẹ nó nói ra, khi nó được sinh ra cho đến lớn sẽ không giống như vậy, nhưng mà không có khả năng. Tô Đan Hồng nói: "Anh trai con nói đúng đó, trước kia con cũng giống như vậy, còn thường hay bò ra ngoài nắm lông của Đại Hắc."

"Không thể nào, con thích Đại Hắc như vậy, sao có thể nắm lông của nói" Te Te lập tức phủ nhận.

Hiện tại thằng bé cũng đã biết được, nếu nắm lấy lông của Đại Hắc sẽ khiến nó đau, quan hệ của thằng bé và Đại Hắc khá tốt.

"Trước kia con còn nhỏ nên không biết gì, nắm lấy cái gì hay cấu hoặc cào, đều sẽ bỏ vào trong miệng, mẹ còn tưởng con còn muốn ăn luôn Đại Hắc." Tô Đan Hồng cười nói.

Te Tê mở to mắt, sao nó có thể ăn luôn Đại Hắc?!

Nhưng nhìn em gái ở trên giường nhỏ, em gái trong nhà bạn nó cũng thế này, chẳng lẽ khi còn bé nó cũng như thế? Sau đó Tề Tê liền đi ra ngoài, Tô Đan Hồng nhìn theo xem thằng bé sẽ làm gì, nhưng vừa nhìn thấy đã buôn cười, thằng bé đi ra ngoài ôm lấy Đại Hắc, còn nói chuyện với Đại Hắc bằng giọng ân hận, thằng bé nói trước đây nó không biết gì, cho nên mới nắm lấy lông của Đại Hắc, còn muốn ăn luôn cả nó, nhưng mà hiện tại thằng bé cũng đã trưởng thành, cho nên sẽ không làm như vậy nữa, tha thiết câu xin nó tha thứ cho việc làm của thằng bé ở nhiều năm trước. Viện Viện ở đây được nuôi dưỡng rat tốt, tối thứ sáu được nghỉ, Lý Trí xong bài tập cho học sinh, đã vội chạy đến đây.

Biết con gái của mình không chịu ở cùng ông bà ngoại, vẫn là phải nhờ tới mợ ba chăm sóc, Lý Trí cảm thấy có lỗi vô cùng.

Dù sao hiện tại Tô Đan Hồng cũng đang mang thai, còn phải nhờ tới Nhân Nhân và Tê Te giúp đỡ, vốn dĩ việc đã nhiều, hiện tại lại còn phải giúp đỡ anh ấy chăm sóc con gái nữa.

"Viện Viện rất ngoan." Quý Kiến Quân vỗ vỗ bả vai của anh ấy nói.

Đối với người em rể này, anh cũng không biết nói làm sao cho tốt, nhưng cũng hiểu rõ, anh ấy cũng đang mệt mỏi.

Vốn dĩ bà thông gia ở bên kia đã có thể chăm sóc tốt, nhưng mà chuyện trượt chân té ngã nằm ngoài ý muốn, anh cũng đã đi qua đó thăm hỏi, còn tặng không ít đồ.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, anh vẫn chưa từng nghe em gái của mình trở vê, giống như nơi đó không phải là nhà chồng của cô ta vậy.

Quý Kiến Quân rất muốn qua đó cho em gái mình mất bạt tai, nhưng lại bị Tô Đan Hồng cản lại dù sao cô ta cũng đã là người có gia đình, sống như thế nào thì tự trong lòng người đó biết, nếu cứ đi qua bên đó đánh cô ta, vậy thì càng chứng tỏ là có quan tâm đến cô ta, cứ chờ sau này cô ta thế nào là được. Lý Trí ở lại bên này hai ngày, chạng vạng tối chủ nhật ăn cơm tối mới trở về, lúc này Viện Viện cũng không có ồn ào nữa mà vô cùng ngoan ngoấn.

Chỉ là đi lên trấn Lý Trí liền không dễ chịu nữa, bởi vì anh ấy bắt gặp cảnh Quý Vân Vân đang tay trong tay cùng một người đàn ông nào đói

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 271