"Một hào?" Tê Tê trừng mắt: Anh con bán một cây kem là đã được một hào rồi!"
" Đúng là có thể bán được một hào, nhưng anh con cũng cần bỏ ra tiền vốn, phải bán mười cây kem mới bán được một hào, con nghĩ kiếm tiên có thể dễ dàng như vậy ư?" Tô Đan Hồng nói.
"Hôm qua anh ấy nói anh ấy kiếm được mười tám đồng tiền!" Te Te nói.
"Đó là tiên anh con bán bao lâu mới kiếm được?" Tô Đan Hồng nói: Me tính cho con nhé, bây giờ mỗi ngày con nhặt trứng gà, mẹ cho con một hào, một tháng có ba mươi ngày, mỗi ngày con đều lấy được một hào, một tháng con có thể lấy được ba đồng tiên, chỉ cân sáu tháng, con cũng có thể có mười tám đồng tiền tiền tiết kiệm!"
Te Tê còn chưa biết tính toán, chỉ nhìn cô: "Me không lừa con chứ?”
Me có khi nào lừa con đâu. Tô Đan Hồng nói.
"Mẹ đừng quên, lân trước mẹ còn lừa con nói sẽ để cha mang con di đập chứa nước nghịch nước, cũng chưa thấy mẹ nói đến!" Te Tê hu nói. Đây đã là chuyện của ba ngày trước, không nghĩ tới thăng nhóc này còn nhớ.
Me đã nói với cha con, là cha con không cho phép, mẹ làm gì có cách nào nữa? Con xem anh con di bây giờ anh con không phải cũng không được đi sao?" Tô Đan Hồng nói.
Tề Tề liền không có lời gì để nói. Co nhặt trứng gà không? Tô Đan Hồng lại hỏi.
"Một hào quá ít!" Tê Tê nhíu mày.
'Làm sao mà ít được, con xem trong tay đám Đại Hầu có nhìn thấy có khi nào bọn họ có tiền tiêu vặt không? Đến khi hái dâu tây, bọn họ mới có một chút tiên tiêu vặt, những lúc khác một chút tiên cũng không có, đừng nói một hào." Tô Đan Hồng nói. Đây đúng là nói thật, trong túi các bạn nó đều trống rỗng, thỉnh thoảng mua được một que kem cũng giống như ăn tết vậy, nhưng nó không thích kem que, nó chỉ thích kem bơ, kem bơ ăn ngon nhất!
'Vậy được, mẹ đưa cho con một hào trước đi." Tê Tê nói.
"Làm gì có đạo lý đưa tiên trước làm việc sau, nhanh đi nhặt trứng gà đi, nhặt xong rồi lại trở vê lấy, mẹ phải hỏi bà con, nếu con lười biếng, không có tín nhiệm, vậy sau này đừng nghĩ mẹ sẽ tin tưởng con." Tô Đan Hồng nói.
"Đã biết!" Tê Tê bĩu môi, liên tự chạy đi lên núi.
"Cũng xem như đuổi được thăng nhóc này đi rồi." Tô Đan Hồng nhẹ nhàng thở ra, Quý Kiến Quân ở kia cười, từ đầu đến cuối cũng chưa nói chuyện. “Anh cũng đi nhanh đi, nhìn thấy mấy cha con anh em liên đau đầu không thôi." Tô Đan Hồng tức giận nói.
Tối hôm qua tên đàn ông già này còn đem cô lăn lộn hai lần, gần đây có chút thường xuyên rồi, eo cô cũng chịu không nổi rồi, giờ vẫn còn thấy đau. Quý Kiến Quân cười cười, anh cũng đúng là có việc bận, liền đi trước.
Tô Đan Hồng liền đóng cửa, ôm con trai nhỏ đã ăn no ngủ bù. Ngủ một giấc đã sắp 9 giờ, Tô Đan Hồng liên mang theo Tường Tường đi tản bộ, qua nhà tím Dương.
Thím Dương nói: "Gần đây trời quá nóng rôi, Tường Tường có nổi mẩn không?”
"Không có ạ.' Tô Đan Hồng nói. Dù là Tường Tường hay là Nhân Nhân và Tê Tê, đều không có nổi mẩn, làn da khá tốt.
Thím Dương nghe vậy gật gật đầu, cười nhìn Tường Tường trong xe đẩy, nói: 'Lúc ở trong bụng ăn được tốt, trẻ con sinh ra đúng là không giống nhau, con xem con gái kia của Tô Quyên, sáng sớm hôm nay đã đi phòng khám rồi."
"Làm sao vậy?" Tô Đan Hồng liền nói.
"Còn không phải nổi mẩn à? Còn là nổi mẩn khắp đầu luôn rồi." Thím Dương nói.
"Con thấy khi cô ta mang thai, ăn uống khá tốt mà" Tô Đan Hồng nói: "Cũng không phải làm việc.
" Đúng là ăn khá tốt, nhưng con không biết, thím nghe nói trong thời gian mang thai đó cô ta mua không ít mực chuyển đến từ phương Nam vê ăn, không phải tươi mới, đã bị hỏng nồi, nhưng rẻ, nghe nói cô ta mua không ít, còn ăn hết sạch." Thím Dương nói.
"Đã bị hỏng rồi sao còn ăn vào nữa?" Tô Đan Hồng nghe vậy, liền nói.
"Cũng không phải hoàn toàn bị hỏng, nhưng vì cô ta đang mang thai, nếu không mang thai ăn vào cũng không bị làm sao, bây giờ con gái cô ta bị nổi mẩn rồi. Thím Dương nói.
Đây rõ ràng là làn da không tốt. Tô Đan Hồng nói: "Đây cũng không phải vấn đê lớn, dùng một ít phấn vỗ vỗ vào là được rồi, trong thôn cũng không phải chỉ có con gái cô ta bị như vậy." "Nghe nói còn biết lây bệnh, thím thấy cô ta thường xuyên lại đây, con để Tường Tường cẩn thận chút, nếu cô ta muốn con cho con gái cô ta b.ú sữa thì con phải lập tức từ chối" Thím Dương rõ ràng là thiên vị cô, nói. "Làm sao có thể chứ, con gái cô ta đã lớn như vậy rồi, không cần uống sữa của con nữa." Tô Đan Hồng nói.
Trong thôn một vài phụ nữ mượn sữa cho con ăn là chuyện rất bình thường, nhưng Tô Đan Hồng chưa từng cho những đứa trẻ khác b.ú sữa ngoài con cái của mình.
"Không chỉ là cô ta, những người khác trong thôn cũng phải như vậy, con còn không biết bọn họ đều đang nói sữa con rất tốt à?" Thím Dương nói. Ai còn nói cái này? Tô Đan Hồng liền nhíu mày.
"Là mấy nhà kia." Thím Dương đương nhiên sẽ không lừa cô, trực tiếp liên nói ra tên: "Đây là thấy Nhân Nhân và Te Tề, còn có Tường Tường đều lớn nhanh như vậy, chắc ghen tị lắm rồi." Tô Đan Hồng nói: "Không cần phải quan tâm bọn họ."
Nhưng thật đúng là đừng nói, trong thôn còn có người đúng là lại đây mượn sữa của cô.
Mượn sữa kỳ thật chỉ là một cách nói, chứ mượn rồi thì làm gì còn trả nữa?
Có người bị Tô Đan Hồng từ chối, cũng liền đi trở vê, có người trực tiếp liền tự mình véo trộm con một cái, con khóc đến đau xót nhưng Tô Đan Hồng cũng không mềm lòng, chỉ là đưa cho một ly sữa bột, vậy là xong.
Còn về sữa, cô sẽ không cho trẻ con khác b.ú trừ con cô.
Cách làm này của cô dẫn đến một vài phụ nữ trong thôn đều nói sau lưng là cô keo kiệt, tàn nhẫn, trẻ con đã khóc thành như vậy rồi, thế mà cũng không cho b.ú một chút.
Tô Đan Hồng trên mặt cười cười, trực tiếp ghi nhớ lại ở trong lòng.
Bây giờ đã có người lần lượt vận chuyển khoai lang đi lên trên núi, sau khi chuyển đi qua, báo giá cùng với giá của người ngoài thôn, không có phúc lợi của người trong thôn, cũng là mấy nhà kia, những nhà khác, thì giá vẫn là tương đối cao một ít.
Nhà những người này không vui, liền hỏi nguyên nhân, Tô Đan Hồng mang theo Tường Tường ở đó, cười nói: "Không có nguyên nhân, mấy chú mấy bác nếu là thấy không vui, vậy xin chuyển trở về đi."
Cuối cùng vẫn dựa vào giá của người ngoài thôn mua.
Nhưng bọn họ không rõ, sao đột nhiên lại bị vợ Kiến Quân nhằm vào?
Có vài người biết nguyên nhân, liên lặng lẽ nói ra, bảo bọn họ trở về hỏi con dâu nhà mình đi. Quả nhiên vừa hỏi, liền hỏi ra chuyện, đây là do lắm mồm! Quý Kiến Quân hai ngày sau mới biết được, sau khi biết chuyện này sắc mặt của anh rất khó coi, tùy tiện tìm một cái cớ, liên đem chồng bọn họ đánh một trận. Bây giờ Quý Kiến Quân anh ở trong thôn, muốn đánh ai thì đánh, không cần kiêng nể gì ai cả, không thể trực tiếp ra tay với phụ nữ, nhưng nếu là xử lý chông bọn họ, anh một chút cũng không nương tay.
Quý Kiến Quân đánh người thật sự rất đau, một cú đ.ấ.m vào mặt là mặt mũi bâm dập.
Những người bị đánh sau khi trở vê đương nhiên cũng xử lý vợ lắm mồm của mình, thế cho nên những cô vợ trẻ này vê sau thấy Tô Đan Hồng, cũng không dám nhìn thẳng vào cô.
Nhưng Tô Đan Hồng rất vừa lòng, liên nấu một bữa tiệc lớn để khao Quý Kiến Quân. Còn kết quả của mấy cô vợ trẻ kia rõ ràng sẽ không đơn giản như vậy, với tình hình trong thôn, thật sự có chút khó xử, bởi vì phụ nữ trong thôn đều có chút bài xích bọn họ, muốn mượn cái gì cũng không mượn được.