Phải biết rằng, danh tiếng của Tô Đan Hồng ở trong thôn rất tốt.
Hiên lương thục đức, đoan trang hào phóng, rất kính trọng người già trong thôn, đối với việc Quý Kiến Quân muốn tặng nhiều đồ vật như vậy cho mọi người vào ngày lễ ngày tết, cô cũng không nhiều lời một câu. Nếu đổi lại là những người vợ bình thường, khẳng định sẽ cãi một trận, đúng là tiêu tiên uổng phí.
Nhưng cô chưa bao giờ nhiều lời nửa câu.
Còn có bọn trẻ con trong thôn, có khi đi chơi khát nước, cũng sẽ qua đi xin nước uống, cô thỉnh thoảng còn cho một ít đồ, một ít kẹo ăn.
Trở vê đều sẽ nói với người trong nhà, người trong nhà tự nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.
Bây giờ những cô vợ mới vào cửa từ thôn khác tới này dám hung hăng ngang ngược như vậy, làm sao các cô đồng ý được?
Trực tiếp cô lập ba bốn người kia, ở trong thôn cũng chưa từng có ai vui vẻ chào hỏi bọn họ. Muon sữa nếu mượn được thì mượn, không mượn được thì còn có thể làm gì nữa, bản thân mình không có sao?
Cũng là thời đại bây giờ tốt, nếu là trước kia thì làm gì có nhà nào cho mượn sữa? Có thể có một chút sữa đều là do trong nhà bồi bổ mà ra, muốn giữ lại cho trẻ con nhà mình.
Tô Đan Hồng ăn tốt, sữa khẳng định cũng sẽ rất tốt, nhưng nếu vậy thì cũng là muốn để lại cho con nhà mình, xem đứa con thứ ba nhà cô được cho ăn cỡ nào đi.
Làm gì có phân cho người khác, hơn nữa những người đi mượn sữa, cô cũng đều pha sữa bột tiếp đãi, đã như vậy rồi còn đi khắp nơi nói bậy, bọn họ đương nhiên sẽ để trong lòng.
Mặc kệ tình hình bên ngoài, Tô Đan Hồng tự mình sống theo ý mình.
Sữa đó là của con trai cô, những đứa trẻ con khác không cần hy vọng, ai cũng không có. Chuyện vê sữa cũng không lớn lắm, rất nhanh liên qua đi, mọi người ai cũng bận rộn, làm gì có ai rảnh mà chú ý đến chuyện nhỏ nhặt này, còn về mấy người con dâu kia, cũng lại đây tìm Tô Đan Hồng, nói lời xin lỗi.
Tô Đan Hồng tỏ vẻ đều là người cùng thôn, không có gì to tát, cũng cho qua.
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn này, không cân trông cậy vào công việc trong nhà cô, không có phân cho nhà bọn họ. Gần đây trời quá nóng bức, cũng rất khó chịu, Tô Đan Hồng đánh giá trời sắp mưa rồi, cho nên Nhân Nhân cùng Te Tê đều bị cô giữ lại trong nhà, ai cũng không thể chạy ra bên ngoài, xa nhất, chỉ có thể đi lên núi, nơi khác không được đi.
Hai anh em bây giờ đều bắt đầu tích cop tiền riêng, vì thế Quý Kiến Quân còn cho chúng nó mấy cái dây cao su, để sau khi chúng nó tích cóp thành số chẵn, liền trực tiếp vây thành một hình tròn.
Hai anh em đều rất vui với ý kiến này, nhưng Tê Te còn chưa biết tính toán.
Nhân Nhân ghét bỏ nói: "Lúc anh lớn như em bây giờ, đã biết cộng trừ rồi."
"Đó là bởi vì anh là anh của em, anh lớn hơn eml" Te Tê không phục, lập tức nói.
"Anh nói là lúc anh nhỏ như em bây giờ, em lúc đó còn đang ăn sữa như Tường Tường bây giờ. Nhân Nhân nói.
Te Tề nói: "Tường Tường bây giờ cũng không biết đếm số."
"Em đúng là có tiên đồ đấy, còn so sánh với một đứa bé còn ăn sữa như Tường Tường, thực sự đúng là không biết ngại." Nhân Nhân nói.
Te Te thở phì phì mà trừng anh nó.
"Chờ đến khi Tường Tường lớn như em, nếu em còn chưa biết đếm, đến lúc đó Tường Tường cũng phải khinh thường em." Nhân Nhân tiếp tục nói.
"Em ấy dám, em đánh em ấy!" Tầ Tê lập tức trừng mắt nói. "Nếu con đánh em trai con, cha con liên đánh con" Tô Đan Hồng trừng nó nói, thăng nhóc thối, còn muốn doa ai nữa.
"Anh, anh dạy em đếm đi!" Te Tê liền nói. "Được." Nhân Nhân vẫn là rất có trách nhiệm làm anh trai, liên bắt đầu làm thầy dạy em trai nó. Chỉ là m.ô.n.g của đứa em trai này của nó như có kim châm vậy, căn bản ngôi không yên, không được một hôi, ánh mắt nó liên ngó sang nơi khác.
"Em có học hay không, nếu không học anh không dạy nữal" Nhân Nhân nói.
"Học, em học mài" Tề Tê nói. "Vậy em đếm đi, đếm một lần từ một đếm tới ba mươi." Nhân Nhân liền nói.
Te Tê đếm, nhưng không đếm đúng.
Nhân Nhân phí rất nhiều công sức mới sửa đúng cho nó, chờ dạy xong, Tô Đan Hồng liên khen thưởng cho Nhân Nhân một hào.
Tê Tê mở to hai mắt nhìn, lập tức nói: "Con cũng muốn!"
"Con không có, đây là phí vất vả dạy con đếm số của anh con, về sau mỗi ngày đều co Tô Đan Hồng nói.
"Mỗi ngày đều có?" Tê Te không vừa lòng.
Còn không đợi nó kháng nghị, Tô Đan Hồng liên tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu là con có bản lĩnh học xong, vậy sau này con cũng có thể dạy cho em trai con, mẹ sẽ cho con một hào tiên vất Va.
"Dạy nhanh dạy nhanh!" Tê Te liền lập tức kêu anh nó tiếp tục dạy, nó muốn nhanh chóng học được, sau đó dạy em trai nó để lấy tiên!
Sau khi Tô Đan Hồng chuẩn bị đồ ăn và sữa bò cho hai anh em, liền mặc kệ hai anh em bọn họ.
Hôm nay quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, không qua hai ngày, trời liền bắt đâu mưa ào ào, mọi năm trong đoạn thời gian này sẽ mưa một thời gian, kỳ thật năm nay xem như mưa tương đối muộn, năm trước mưa sớm hơn nửa tháng so thời gian này, hiện giờ hoa màu đã thu hoạch xong, đến lúc đó rất nhàn.
Trời nóng như này, mưa một chút, cũng có thể giảm một chút nắng nóng.
Trời mưa mấy ngày nay, Nhân Nhân cùng Te Te không được ra khỏi cửa, hai anh em đều thấy rất ngột ngạt, trẻ con lớn như vậy không mang đi ra ngoài đi bộ, khẳng định là không được. Cho nên hôm nay Quý Kiến Quân mang hai chúng nó di đập chứa nước bên kia, mưa cũng nhỏ dân rồi, đập chứa nước bên này nước lên rất nhiều, nhưng đàn vịt rất vui sướng, hai anh em còn được Quý Kiến Quân lái thuyền mang đi xem đập chứa nước, sau khi trở vê đều rất vui vẻ.
"Đập chứa nước tổng cộng nuôi bao nhiêu vịt, bao nhiêu dê, bao nhiêu heo?" Tô Đan Hồng liền bắt đầu hỏi Te Tê, Nhân Nhân biết rồi, cho nên Tô Đan Hồng để nó nhỏ giọng ở bên tai cô nói cho cô, Tô Đan Hồng rất vừa lòng.
Con trai lớn nói nó đã đếm bốn lân, vẫn giống như lần trước nó đếm, không bị thiếu.
Sau đó Tô Đan Hồng nhìn về phía Tề Tê, Tê Tê ngơ ngơ nói: Heo có năm con"
"Vậy vịt và dê thì sao? Tô Đan Hồng hỏi. "Không đếm, nhiều quá, đều là từng đàn từng đàn, đếm không hết." Tê Te nói.
"Anh con đếm được rồi, lại còn đếm đúng.' Tô Đan Hồng nói. "Vậy có bao nhiêu con?" Te Te lại hỏi.
"Chỉ cần học tập tốt kiến thức, con sẽ đếm được, đến lúc đó con tự mình đi đếm một chút sẽ biết." Tô Đan Hồng nói.
TeTe gật gật đầu.
Trong cuộc sống chỗ nào cũng là kiến thức, chỉ cân muốn học, cái gì cũng có thể học.
Ví như Tê Te liên bắt đầu đếm khắp nơi, ví như hoa cúc trong chậu hoa trong vườn sau có bao nhiêu cây, một gốc cây hoa cúc có bao nhiêu lá cây, bao nhiêu cánh hoa.
Deu không cần Tô Đan Hồng nói, nó sẽ tự đi học đếm, không thể không nói, hiệu quả rất rõ ràng, ba mươi con số không được hai ngày nó liền nhớ hết, nhưng trên ba mươi còn có bốn mươi, năm mươi.
"Còn có nhiều như vậy sao?" Tề Te hỏi anh nó.
Đương nhiên là có, bên trên còn có một trăm nữa, em phải học được có biết hay không, nếu em học không được, về sau sẽ không biết đếm tiền, người khác cho em mười tờ đại đoàn kết, đó là bao nhiêu tiền em có biết không?”Nhân Nhân nói. "Một tờ đại đoàn kết là mười đồng!" Tê Te biết cái này.
"Thế mười tờ thì sao?” Nhân Nhân nói.
"Không biết." Tê Tê nhìn anh nó. "Mười tờ chính là một trăm đồng tiên, em phải học có biết không? Chờ em học xong, em có thể tự mình đi bán kem que, bán kem bơ rôi.' Nhân Nhân nói.