thể để bị người khác lừa gạt.
Bởi vì mục đích rất rõ ràng, cho nên nó rất chịu khó và chăm chỉ học tập, tối hôm nay Quý Kiến Quân đi xem hai anh em chúng nó có đắp chăn không, liền nghe thấy thăng nhóc này ở trong mơ còn đang la hét chín đồng!
Quý Kiến Quân dở khóc dở cười, trở về liên nói với vợ. "Mông nó giống như bị châm kim vậy, lúc đầu Nhân Nhân cũng không cân em nói, tự muốn học, thằng nhóc này còn phải dụ mới được." Tô Đan Hồng cũng bất đắc dĩ mà nói.
"Cũng không cân quản nó chị, bây giờ còn nhỏ.' Rất rõ ràng, Quý Kiến Quân - người đàn ông không có nguyên tắc này không thể trông cậy vào được.
Tô Đan Hồng tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, thấy anh muốn sáp lại, cô liên cười tiến lại gân, chờ trêu chọc Quý Kiến Quân đến khi muốn ăn cô.
"Hôm nay em đến kỳ kinh, thật ngại quá. Tô Đan Hồng cười tum tỉm nói. Quý Kiến Quân ngẩn người, sau đó liền kéo tay vợ anh đi xuống. Tối hôm nay, tay Tô Đan Hồng sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng không có cách nào khác, lửa chính mình chọc ra, cô có khóc lóc cũng phải phụ trách tắt nó đi.
Khi Te Te học biết đếm tới số 70 đã là cuối tháng 9, đoạn thời gian này là lúc nắng gắt cuối thu, thật sự rất nóng, lại còn oi bức.
Tô Đan Hồng chịu không nổi, lại kêu Quý Kiến Quân mua một cái quạt điện trở vê.
Còn đi làm không ít đá, trước khi ngủ liền đặt ở trước quạt điện, quạt như vậy rất mát me, nếu không sẽ ngủ không được, tắm rồi cũng dính dính, quá nóng rồi.
Quý Kiến Quân cũng sẽ chiều vợ anh, như vậy anh vô cùng hài lòng, đặc biệt đem ngăn ướp lạnh trong tủ lạnh rửa sạch sẽ, gói mấy túi nước cho vào, buổi sáng bỏ vào, giữa trưa sẽ kết đá, có thể dùng để trước máy quạt lúc ngủ trưa, giữa trưa tiếp tục bỏ đông, buổi tối ngủ cũng có thể dùng.
Như vậy đổi lại, Tô Đan Hồng tỏ vẻ rất vừa lòng, nhưng tiền điện không ít, tiên điện nhà người khác một tháng cùng lắm không đến hai đồng, tiền điện một tháng nhà cô phải hai ba mươi đồng.
Nhưng như này thì đã là gì, chỉ cần thoải mái là được.
Mùa thu quá khô ráo, Tô Đan Hồng hằng ngày hầm nước Tuyết Lê cho cha con họ uống, cô còn phải cho Tường Tường b.ú sữa, nước Tuyết Lê lạnh, cô sẽ không uống.
Những món ăn mát mẻ khác cô cũng đều nấu cho cha con anh ăn, không có cách nào khác, quá nóng quá oi bức rồi, sẽ rất dễ bị cảm nắng.
Cô cũng thường xuyên có đưa một ít cho cha Quý và mẹ Quý ở trên núi, năm nay việc tương đối nhiều, trại gà trên vườn hoa quả thứ ba đã được hình thành, mấy tháng trước sớm đã sản xuất được nhiều trứng gà, gân đây đầu ra chính của trứng gà là chuyển từ trên đó xuống.
Lai Đệ Cha là người biết làm việc, mỗi ngày đều lo toan mọi việc rất chu đáo, còn có Thái Triển Quốc cùng Quý Quang Tông, ba người bây giờ phụ trách trại gà này, cơ bản không có lúc nào là rảnh rỗi, mỗi ngày đều phải rửa sạch trại gà, cho gà ăn gì đó, trứng gà cũng phải nhặt mỗi ngày, sau đó xếp vào trong cái sọt, nhiều việc lắm. Trại gà này mỗi lần qua một thời gian còn phải đổi địa điểm, đuổi gà tới cạnh trại gà để nuôi, bởi vì Quý Kiến Quân đã tính toán trước, cách một đoạn thời gian phải đổi địa điểm nuôi gà, tránh cho đất bị móng gà của chúng cào hỏng.
Vừa dời gà đi, Quý Kiến Quân liên gieo hạt giống linh lăng trong đó, rất nhanh đã sinh trưởng, qua một hai tháng sẽ sinh trưởng rất tươi tốt.
Tô Đan Hồng bình thường sẽ đi lên tưới một ít nước linh tuyên, cho nên dù là cỏ linh lăng hay là gà đều lớn lên rất nhanh, lại bởi vì ăn tốt, Quý Kiến Quân bình thường sẽ vớt một ít tạp cá trở về trộn lẫn với hoa màu nấu cho gà ăn, cho nên gà đẻ trứng rất nhanh.
Năm nay nhu câu trứng gà của mấy cửa hàng dưới danh nghĩa nhà anh tăng lên không ít, Tô Tiến Đảng trên trấn còn có hai cửa hàng của ông Tần ở huyện thành cũng vậy.
Cũng chính là có cái trại gà lớn này, nếu không trứng gà sẽ không đủ bán, nhưng hiện tại thì tốt rồi, trứng gà đã đầy đủ.
Cha, cha đang làm gì? Hôm nay Tê Tê từ bên ngoài chơi cả người toàn mồ hôi trở về uống nước, liên nhìn thấy cha nó ngồi ở trong vườn cầm vở lên viết. "Tính toán sổ sách.” Quý Kiến Quân cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Con biết tính!" Tê Tê lập tức nói.
"Uống nước đi." Quý Kiến Quân ngẩng đầu liền nhìn thấy con trai này đầu toàn mồ hôi, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, liên nói. Te Te liền chạy đi vào uống nước, khi đi ra trong tay còn cầm đồ ăn, là mẹ nó làm, vừa đúng lúc bụng nó hơi đói.
"Đi chơi ở đâu?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Cùng nhau đi đào tổ chim" Te Te nói: " Nhưng không đào được, chạy đi bắt ve sâu rồi."
"m" Quý Kiến Quân đáp lại một tiếng, tiếp tục tính toán sổ sách.
Anh đang tổng kết một quý này, năm nay làm ăn tốt hơn so với năm vừa rồi, tuy rằng số tiền chi ra cũng gia tăng, nhưng không sánh được với số hàng hoá lớn từ chỗ này của anh xuất ra ngoài, so với hàng, thì số tiên chi ra này căn bản là không đáng nhắc đến.
Tổng hợp lại một loạt số liệu, trên mặt Quý Kiến Quân lộ ra nụ cười vừa lòng.
Te Te thấy cha nó như vậy, lại hỏi: "Cha, nhà chúng ta kiếm được bao nhiêu tiên? Có phải tiên mua TV không?”
"Còn thiếu một chút, cha lại cố gắng hơn nữa, tranh thủ cuối năm mua TV cho con!" Quý Kiến Quân thu hồi sự vừa lòng vừa rồi, lừa dối con trai nói.
"Được." Te Tê nhìn cha nó, cảm giác cha nó thật sự không dễ dàng.
Không chỉ phải nuôi mẹ nó, còn phải nuôi anh nó em trai nó, ngay cả nó cũng cần cha nó nuôi.
"Còn muốn đi ra ngoài chơi không?” Quý Kiến Quân hỏi nó. "Không đi ra ngoài, cha muốn đi đâu?" Tê Te hỏi anh.
了Di lên trên núi nhìn xem. Quý Kiến Quân nói.
"Con với cha cùng nhau đi!" Te Te liên nói.
"Đi thôi." Quý Kiến Quân cất vở xong, liền đóng cửa mang theo nó đi lên núi.
Còn về Tô Đan Hồng, bây giờ đang ở trên trấn, mang theo Nhân Nhân cùng Tường Tường qua nhà chị dâu hai Tô.
Bây giờ là bốn giờ chiều, người còn không phải rất nhiều, đến khoảng bốn giờ rưỡi mới bắt đầu buôn bán.
Hai chị dâu em chồng trò chuyện, nói tới chuyện học tiểu học, bởi vì sang năm vào thời gian này, Nhân Nhân đã bảy tuổi, đến tuổi nên học tiểu học rồi. Thạch Đầu cũng vậy, nó nhỏ hơn Nhân Nhân một chút, định đi theo Nhân Nhân cùng nhau đi học.
Tình cảm của hai anh em cũng rất tốt.
"6 năm tiểu học sẽ học ở bên này, chờ học trung học cơ sở, xem xem thi được bao nhiêu điểm” Tô Đan Hồng nói.
"Đứa nhỏ Nhân Nhân này khẳng định có thể thi được số điểm cao, nhưng dù học xong tiểu học, cũng mới mười ba tuổi, vẫn còn nhỏ.' Chị dâu thứ hai nhà họ Tô liên nói.
"Mười ba tuổi cũng không nhỏ rôi" Tô Đan Hồng cười cười, phải biết rằng đời trước của cô, con trai nếu là mười ba tuổi đã là người lớn, mười sáu tuổi có rất nhiều người đã cưới vợ, mười ba tuổi đã xem như là người lớn rồi.
"Vẫn là quá nhỏ, chờ học trung học phổ thông mới được." Chị dâu hai Tô nói.
Tô Đan Hồng nói: "Con trai vẫn nên để nó độc lập một ít mới tốt, chị cũng đừng trói buộc Thạch Đầu quá, hay là để nó qua chỗ em ở mấy ngày?"
Chị dâu hai Tô liên nhìn về phía Thạch Đầu, Thạch Đầu mang vẻ mặt chờ mong.
Chị dâu hai Tô cười mắng: "Thằng nhóc thối không có lương tâm, được rôi được nồi, muốn đi thì đi di
"Yeah!" Thạch Đầu rất vui mừng. Nhân Nhân cũng rất vui mừng, Thạch Đầu lập tức nói với Dương Đại Nha: “Chị Đại Nha, chị giúp em sắp xếp quần áo đi." Được. Dương Đại Nha cười cười, liên đi vào sắp xếp quân áo.