trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 290

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tiền mang đủ rồi thì buổi sáng Quý Kiến Quân xuất phát đi sang đó, mãi cho đến chín giờ tối, mới đem xe tải mui bạt vê tới trong thôn.

Cho dù là đêm hôm khuya khoat nhưng động tĩnh cũng không nhỏ, ngay cả những nhà có TV cũng không xem TV nữa mà tới xem hai chiếc xe tải cỡ lớn được nhập khẩu về từ nước ngoài.

Phải sau hơn một tiếng thì Quý Kiến Quân mới tiễn mọi người vê hết, lúc đóng cửa thì đã hơn mười giờ.

Bất quá, ánh mắt của hai anh em Nhân Nhân và Tề Tề vẫn rất sáng lấp lánh, nhìn chiếc xe tải lớn nhà họ mà vô cùng vui vẻ. Quý Kiến Quân đem hai anh em lên xe ngồi một chút thì lúc này hai anh em mới vừa lòng thỏa ý đi ngủ.

"Đã xài hết tiền rồi." Quý Kiến Quân nói với vợ anh.

"Em cũng đoán là tiên có thể sẽ không đủ nhưng hàng nhập khẩu thật sự rất đáng giá." Tô Đan Hồng nói.

"Đủ nhưng cũng không còn thừa." Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng nhìn mắt người đàn ông của cô, giống với hai người con trai của họ, con mắt đều là lập lòe tỏa sáng đấy, rõ ràng là anh cũng rất vui vẻ mua chiếc xe này về.

Đàn ông đều yêu thích mấy cái xe này, trời sinh rồi, nhưng ở trong mắt Tô Đan Hồng, mặc dù việc chế tạo ra chiếc xe này rất thân kỳ nhưng cô không có hứng thú với mấy cái xe này. Chẳng qua chỉ là thay cho đi bộ mà thôi.

Ngày thứ hai, cha mẹ Quý nghe thấy tin tức thì đều đặc biệt tới đây coi một chút.

Nhìn thấy xe tải lớn như vậy, hai ông bà đều rất cảm khái, lão tam thật có tiên đồ, không cần hai ông bà già này quan tâm. Nếu là trước kia, mẹ Quý nhất định sẽ nói anh mấy câu, nhưng mà bây giờ mẹ Quý cũng thấy rõ, việc kinh doanh của con trai càng làm càng lớn, một chiếc xe hoàn toàn không đủ, có chiếc thứ hai thì sẽ dễ dàng hơn, vận chuyển hàng hóa ra ngoài nhiều thì cũng kiếm lại được thôi.

Cho nên cũng không nói gì.

Quý Kiến Quân lại mua thêm một chiếc xe, chuyện này trong thôn đã gây nên một sự náo động đấy.

Người giàu nhất thôn là em trai trưởng thôn mở lò gạch nhưng trong nhà anh ta cũng chỉ có hai cái máy kéo thôi, dùng để vận chuyển gạch đá, so ra còn kém hơn chiếc xe tải trọng tải cũ của Quý Kiến Quân.

Em trai trưởng thôn Quý Quang Minh còn đặc biệt đến hỏi Quý Kiến Quân một cái.

Quý Kiến Quân thấy anh ta cũng có ý định mua thì cũng không giấu nên báo số tiền, con số này dù trong nhà Quý Quang Minh khá giả, là hộ nổi tiếng mười vạn tệ thì cũng có chút khó khăn. "Còn xe tải trọng tải thì sao?" Quý Quang Minh hỏi.

"Xe tải trọng tải thì không rõ lắm, nghe nói giá tăng lên cũng không ít, không có cái nào dưới năm vạn." Quý Kiến Quân nói. Quý Quang Minh hỏi anh có muốn bán lại xe tải trọng tải không, Quý Kiến Quân cười: " Tôi vẫn đang còn cần dùng tới."

Quý Quang Minh liên đi về.

Quý Kiến Quân lắc đầu, không quản anh ta, dù hai nhà đều ở trong thôn, cũng coi như là cùng tổ tiên nhưng đã cách sáu bảy đời nên không thân lắm. Quy Quang Minh cũng có không ít người làm, chỉ là đãi ngộ kém hơn so với bên này.

Có hai lần Quý Quang Minh còn tới tìm anh, để anh đừng trả lương cao như vậy, khiến anh ta ở bên lò gạch bên kia phải xấu xử?

Nhưng Quý Kiến Quân không quan tâm, anh trả tiên lương cho công nhân như thế nào thì đó là chuyện của anh, sao phải thương lượng với Quý Quang Minh chứ, nói đùa đi.

Biết Quý Kiến Quân không để tâm, Quý Quang Minh cũng tăng tiên lương cho công nhân của mình, chỉ là rõ ràng đối với Quý Kiến Quân có chút ý kiến. Nhưng Quý Kiến Quân vốn không coi anh ta là cái gì cả, doanh thu của lò gạch cũng không ít, nhưng thu nhập của Quý Kiến Quân cũng không ít hơn, thậm chí nếu tính cả bất dong san thi Quy Quang Minh thì làm gì có của cải hơn anh được?

Chẳng qua là ở trong cùng một thôn nên vẫn giữ chút thể diện thôi, hơn nữa còn có trưởng thôn, quan hệ giữa anh và trưởng thôn cũng không tệ. Ngược lại là quan hệ giữa trưởng thôn và người em trai Quy Quang Minh này cũng bình thường thôi.

Điều kiện gia đình Quý Quang Minh khá tốt, có TV, radio, xe máy, xe đạp, các loại đồ dùng trong nhà cân gì thì đều có cái đó, danh xứng với thực gia đình giàu có, nhà anh ta còn là nhà lâu, trong thôn là nhà duy nhất, lúc trước nghe nói tốn mấy vạn tệ.

Giống như bây giờ, xung quanh nhà anh ta cũng chỉ có nhà anh ta là nhà hai lầu, không có nhà nào khác.

Nhưng theo Quý Kiến Quân thấy thì nên mua xe mới, chứ việc kinh doanh đang tốt, nhưng chỉ dựa vào hai chiếc máy kéo thì có thể làm nên chuyện gì?

Có không ít người, nhà cân gạch gấp nhưng lại không kịp thời vận chuyển qua thì người ta đều sẽ đi nơi khác mua.

Nhất là năm nay, xung quanh lại có thêm hai lò gạch nữa, người ta deu dùng xe tải mui bạt nhập khẩu để vận chuyển không đấy. Tô Đan Hồng nghe đồn từ bên trong lò gạch.

Dù sao đây cũng là chuyện của nhà người khác, Quý Kiến Quân cũng không quản, dù sao chiếc xe anh mua về sau này cũng đã xuất nhiều hàng hơn rồi.

Giống như tôm cá ở trong đập chứa nước, mỗi ngày đều phải vận chuyển không ít ra ngoài, cửa hàng bên Thành Phố. Đại Học, còn có Thành phố Giang Thủy đều bán rất chạy.

Thành phố Giang Thủy bên kia từ sau khi được Tô Đan Hồng chỉ điểm, anh cả Vân mỗi tháng đều sẽ tự mình đối chiếu sổ sách, nếu không khớp thì sẽ tìm chị dâu cả Vân, rồi bù đắp vào, mặc cho chị dâu cả Vân một mực nói cô không động tới thì anh ay vẫn bù đắp vào.

Nhưng mỗi tháng kiểu gì cũng sẽ ít hơn một hai đồng, trong lòng anh cả Vân hiểu rõ, nhưng cũng không quản, chỉ yên lặng bổ sung vào thôi.

Cho đến năm nay khi sổ sách được đưa tới chỗ Tô Đan Hồng bên này thì vẫn rất tốt, nên vẫn tiếp tục để bọn họ trông coi cửa hàng.

Lợi nhuận của cửa hàng đó năm nay cũng tốt hơn nhiều, trên cơ bản hôm sau đã muốn nhập thêm hàng rồi, nhưng nếu giao hết một lần thì cũng khá lãng phí cho nên dưới tình huống bình thường thì Quý Kiến Quân sẽ để Tô Trư Mao và Hứa Hà San mang nhiêu một chút, ngoại trừ cho cửa hàng thì phân còn dư sẽ để hai người bọn họ mang ra chợ bán, như vậy thì tiết kiệm hơn nhiều.

Một hôm, Vân Lệ Lệ gọi điện thoại về nói chuyện phiếm với Tô Đan Hồng, cô nhận được hai bao táo đỏ cẩu kỷ mà Tô Đan Hồng gửi nên gọi điện thoại cảm ơn, thuận tiện nhắc tới Quý Vân Vân, người đã không xuất hiện khá lâu trong thế giới của Tô Đan Hồng.

"Chị dâu ba, lần trước em thấy Quy Vân Vân, hình như cô ta mang thai, nhìn sắc mặt không được tốt, khá xanh xao." Vân Lệ Lệ nói.

"Thấy khi nào, mang thai được mấy tháng rôi?" Tô Đan Hồng cũng thuận miệng hỏi.

"Mới nửa tháng trước, em nhìn thấy cô ta nôn khan ở ven đường, nhìn giống như là có thai rồi." Vân Lệ Lệ nói.

"Không chừng chỉ là thân thể không thoải mái thôi." Tô Đan Hồng không thèm để ý nói.

Hai chị em dâu lại nói chuyện một lúc, nhìn thời gian không còn sớm nữa mới cúp điện thoại. Vân Lệ Lệ thu thập đồ đạc trong phòng làm việc rồi vê nhà, thuận tiện đi mua một chút thức ăn vê nhà làm, nhưng không ngờ ở cửa tiểu khu lại thấy Quý Vân Vân.

Nhìn bộ dạng của Quý Vân Vân thì ro ràng chính là đang chờ cô.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 290