trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 294

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

khô không?

"Con bé thật sự biết sai rồi

sao?" Quý Kiến Văn hỏi.

"Nhìn bộ dạng của con bé thì

không giống kiểu cố chấp như

trước đây. Vân Lệ Lệ nói.

"Nó ở chỗ nào?" Quý Kiến Văn

nói.

Vân Lệ Lệ nói tên khách sạn kia

ra, Quý Kiến Văn nói: "Em mua

gà rồi hâm mang qua, mấy cái

khác đừng quản nhiều."

Vân Lệ Lệ bất đắc dĩ, cái này mà

còn gọi là đừng quản nhiều

sao? Rốt cuộc thì chông cô vẫn

mềm lòng. Cô cũng không quá keo kiệt, nhưng mà gà thì không có, sau khi mua một con về thì một nửa để tự mình ăn, một nửa khác thì mang đi hâm, mới hâm xong mang từ phòng bếp ra thì đã thấy Quý Kiến Văn có vài vết thương trên mặt.

"Anh đi đâu vậy?" Vân Lệ Lệ hỏi. "Đi đánh thằng khốn kia một trận!" Quý Kiến Văn nói.

Hại em gái anh thành bộ dạng này, mặc dù là em gái anh là tự làm tự chịu nhưng Chu Chí cũng hại em gái anh quá mức rồi!

Vân Lệ Lệ vừa tức vừa đau lòng: "Anh làm gì hắn ta rồi, việc này coi như xong đi, còn đi tìm hắn ta đánh nhau làm gì?”

Quý Kiến Văn không nói gì, nhưng đánh Chu Chí xong thì trong lòng anh thoải mái hơn nhiều!

Em đưa canh gà qua cho con bé đi rồi vê." Quý Kiến Văn nói. "Ừm." Vân Lệ Lệ biết ngay, cô nói ra chuyện của cô em chồng là không có gì tốt mà.

Quý Vân Vân vừa ngủ một giấc thì tốt hơn nhiều, thấy chị dâu tư còn mang canh gà tới thì lập tức đỏ cả mắt: "Chị dâu tư, cám ơn chị, cám ơn chị vẫn không ghét bỏ eml"

Mau nhân lúc còn nóng thì uống đi, uống xong rồi nghỉ ngơi, hiện tại trời lạnh, đừng để cơ thể lưu lại bệnh căn." Vân Lệ Lệ nói.

Quý Vân Vân liền uống canh gà, ngay cả nửa con gà cô cũng ăn hết sạch.

"Anh tư em đi tìm Chu Chí rồi." Vân Lệ Lệ nói.

"Tìm hắn ta làm gì?" Quý Vân Vân nói.

"Đánh hắn ta một trận, anh tư em cũng bị thương. Vân Lệ Lệ nói: "Được rồi, em nghỉ ngơi đi, chị còn muốn về chăm sóc anh tư em.

Nói xong thì thu thập bát đũa rồi đi về.

Để lại Quý Vân Vân nằm trên giường, đời trước anh tư cũng rất thương cô, chỉ là sau khi cô ly hôn thì anh không còn quan tâm đến cô nữa, bởi vì anh không đồng ý cô ly hôn, cũng vô cùng chán ghét Chu Chí, từ đầu đến cuối không he nói chuyện với Chu Chí dù chỉ một câu, chỉ nói về sau có hối hận thì đừng vê nhà khóc!

Nhưng cô biết, thật ra anh tư vẫn luôn thương cô, đời trước thỉnh thoảng chị dâu tư sẽ gửi cô tiền, khẳng định là ý của anh tư.

"Em sai rồi, em thật sự sai rôi.' Quý Vân Vân năm ở trên giường, nước mắt chảy dài trên mặt. Nhưng mà cũng may, thời điểm cô quay về vẫn chưa muộn lắm, cô vẫn còn có thể ở chung một chỗ với Lý Trí cả đời này, cô nên nắm chắc hạnh phúc của mình! Có suy nghĩ như vậy, Quý Vân Vân bắt đầu điêu dưỡng thân thể, cố gắng hết sức chăm sóc bản thân thật tốt để quay về gặp Lý Trí, quay vê gặp cha mẹ cô. Tình huống ở Thành phố Giang Thủy bên này đương nhiên người nhà bên kia không biết. Tô Đan Hồng nghe vài câu rồi ném ra sau đầu, không thèm để ý.

Đối với cô mà nói, Quý Vân Vân so với người xa lạ còn không bằng, chí ít khi cô nhìn thấy người xa lạ gặp khó khăn, nếu có đủ khả năng thì cô sẽ giúp đỡ, nhưng nếu là Quý Vân Vân thì dù cô có lý cũng thành không có lý đấy.

Từ sau khi Quý Kiến Quân mua xe mới thì đã nghiện xe mấy ngày nay, lúc đi đưa hàng hóa ở Thành Phố Đại Học đều là anh và bọn Tô Trư Mao đưa di còn Quý Kiến Nghiệp và Hứa Hà San thì đêu bị anh điều đi lên núi cho heo ăn.

Hiện tại vào mùa này là chuẩn bị g.i.ế.c heo, gân đây heo đang tăng trưởng nên thừa dịp cho heo ăn nhiều hơn.

Thế nên Quý Kiến Quân đã để họ cho heo ăn. Thi truong danh bat ca ben Thành Phố Đại Học đang lên, bây giờ lại gân cuối năm nên buôn bán vô cùng tốt, mỗi ngày đều phải dùng xe tải mui bạt vận chuyển một xe tới.

Cũng bởi vì như vậy mà mọi người đều biết là vô luận thứ gì trong tiệm đều là hàng tươi mới, kinh doanh là để người khác biết đến, nhìn thấy kinh doanh tốt thì những người khác mới vui vẻ tới mua.

Một khi đã mua thì trên cơ bản đều sẽ trở thành khách quen. Hai cửa hàng ở mặt tiền thì vợ chồng Tôn Đại Sơn và chị cả Hà trông coi một cửa hàng, vô cùng bận rộn. Một cửa hàng chỉ có hai người, cơ bản mỗi ngày đều bận đến khuya, bởi vì sẽ chở gà sống, cá sống tới, cửa hàng đều cần phải trông coi, ban ngày họ bán hàng, ban đêm thì g.i.ế.c gà, gà g.i.ế.c xong thì để vào tủ đông lạnh, bằng không thì ngày hôm sau làm sao bán được?

Bình thường g.i.ế.c gà phải g.i.ế.c tới mười một, mười hai giờ, cá cũng g.i.ế.c một chút sau đó để đông lạnh, tất cả đêu là hàng tươi mới.

Nhưng có một số khách thì lại có chút ghét bỏ, họ muốn g.i.ế.c ngay tại chỗ, Tôn Đại Sơn và chị cả Hà cũng tận lực thỏa mãn nhưng lúc bận quá thì để họ mua đồ đông lạnh, nếu họ không muốn mua thì cũng không có biện pháp nào.

Bọn họ cũng đã ăn đồ đông lạnh rồi, cùng với lúc mới g.i.ế.c cũng không khác gì nhau, bởi vì trong tủ lạnh deu đã đóng băng nên để hai ba ngày cũng không sao.

Càng không nói tới cá không cần để quá lâu, ban đêm g.i.ế.c thì ngày thứ hai đã bán hết rồi.

Đa số đều là khách hàng cũ, bình thường hai cửa hàng của Quý Kiến Quân cũng đều buôn bán với khách quen.

Nhu cầu của họ không những lớn mà còn dứt khoát, đô đã mua được thì xách đi luôn, không giống với những khách mới nhiều lời như vậy, bởi vì mấy năm nay, đã là cửa hàng quen thì hàng hóa trên cơ bản chưa từng để họ phải thất vọng qual Mấy ngày nay, Quý Kiến Quân đều tự mình đưa hàng tới, còn giúp đỡ bên trong cửa hàng. Đặc biệt còn mang cho bác Cao hai bình mật ong.

Hai bình thôi a? Bác Cao cũng không khách khí với anh, còn ngại ít nữa.

"Đủ để bác uống rồi mà." Quý Kiến Quân cười nói, một bình là hai cân, ở đây là bốn cân rồi đấy. "Còn không phải bác phải cho người khác nữa sao?” Bác Cao nói.

Những người khác bác đừng quản, bác cứ giữ lại cho mình uống, gân đây không gặp bác, cháu thấy thân thể bác so với lúc mới quen thì khỏe hơn nhiều." Quý Kiến Quân cười nói. "Lại muốn quảng cáo với bác về mấy món ăn bổ dưỡng đúng không?" Bác Cao tức giận, cười nói.

Nhưng đúng thật là, đồ ăn bên trong cửa hàng đều tốt tới chín mươi chín phân trăm, còn lại một phần trăm thì đều là những người kén cá chọn canh, không cân để ý. Hôm trước, ông mới đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, ngày hai lân, tất cả chỉ tiêu đều bình thường, bác sĩ còn khen thân thể ông rất khỏe mạnh.

Còn không khỏe mạnh sao? Ông ăn uống thì đều mua ở cửa hàng của Kiến Quân, trăm lần cũng chưa ngán.

Ông là khách hàng trung thành nhất của cửa hàng, không chỉ có ông, mà mấy ông bạn khác ông giới thiệu qua thì có ai mà không cám ơn ông?

Thức ăn thật sự rất bổ dưỡng, ông cũng không hiểu, cùng một loại thức ăn nhưng sao: lại không giống với những nhà khác làm? Càng ăn thì thân thể càng tối! Nam nay nghe nói cháu lại nuôi heo?" Bác Cao hỏi.

"Nuôi ạ, nhưng bất quá phải một thời gian nữa mới giết, bây giờ còn sớm qua Quý Kiến Quân nói.

"Có làm thịt khô không?" Bác Cao muốn hỏi cái này.

Năm ngoái không phải Tô Đan Hồng làm rất nhiều thịt khô sao, cái mùi vị thịt khô kia, không cân phải nói, ăn vô cùng ngon, ông năm nay đã nhớ thương một năm tròn rồi, bất quá từ đầu đến cuối Tô Đan Hồng không làm nữa, do đang chăm sóc Tường Tường nên làm gì có thời gian nhàn rỗi chứ?

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 294