Quý Kiến Quân liên nói không
làm.
Vừa nghe thấy không làm, bác
Cao lập tức nóng nảy: "Sao lại
không làm? Năm ngoái làm ăn
rất tốt, còn mấy đứa cháu trai
cháu gái của bác nữa, chúng nó
đều đòi ăn, mấy ngày nay gọi
điện thoại về, còn nhắc bác nhớ
mua thịt khô.
Quý Kiến Quân dở khóc dở cười:
"Cháu vê hỏi vợ cháu. Xem cô
ấy có làm không, đồ này là do
cô ấy làm."
"Được, thế cháu về hỏi thử xem, có tiên không lý gì không kiếm phải không?" Bác Cao nói.
"Vợ cháu không để ý tiên nhiều hay ít dau Quý Kiến Quân đáp một câu.
Sau khi trở vê, anh liên nhắc chuyện này với Tô Đan Hồng, Tô Đan Hồng cười nói: "Nếu bán được thì mua một ít về làm đi." Năm ngoái số thịt khô đó cũng kiếm được ít tiền lời, không nhiều lắm, mấy chục đồng.
Bởi vì làm không nhiều lắm, phần lớn đều đem di tặng, cũng giữ lại tự ăn không ít.
Vào mùa này không thích hợp để làm thịt khô, chờ đến tiểu tuyết*, Tô Đan Hồng sẽ rủ Vương Hồng Hoa và Lý Ngọc Thúy ướp một miếng.
*Tiểu tuyết là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240 độ (kinh độ Mặt Trời bằng 240 độ).
Thịt khô của cô có hương vị cực kỳ ngon, không bị ngấy, thường sau khi làm xong, cô đều sẽ cho hai nhà các cô ấy mấy miếng về treo.
Công việc năm nay tương đối, cũng coi như tăng thêm một ít danh mục cho mặt tiền cửa hàng nhà cô, tuy nhiên không định tập trung vào đó mà chỉ phụ trợ phần nào, tăng thêm sự mới mẻ và đa dạng.
Chỗ này đều là thịt heo mua từ bên ngoài về, cũng khá ổn, về phân nhà mình, Tô Đan Hồng vẫn chưa có kế hoạch, bởi vì, sau hai mươi tháng mười hai mới bắt đầu g.i.ế.c heo.
Hai mươi tháng mười hai, các cô đã ướp xong thịt khô.
Bận bận rộn rộn, hết sức sôi động náo nhiệt.
Sân sau cũng treo thịt khô. Nhân Nhân và Te Tê đều từng được ăn rồi ăn cực kỳ thèm thuồng, trước kia thịt khô không ngon đến vậy, năm sau thịt khô lại thơm võ cùng, bây giờ chúng nó vẫn còn nhới
Te Tê bắt đầu thương cảm dùm anh trai mình, bởi vì anh trai cậu bé bây giờ chỉ có thể uống sữa, đương nhiên mẹ sẽ cho ăn một số thứ khác, nhưng đều chẳng có vị gì, cậu bé mới ăn thử một lân đã không thích.
A. Tường Tường hiện giờ đã được sáu tháng tròn, nó phát triển rất tốt, ngôi nghiêm túc, bây giờ nó trắng trắng mềm mềm, lúc ngồi im có thể hiếm lạ c.h.ế.t người ta.
Tô Đan Hồng cho nó uống sữa bột, sau đó để nó tự mình ôm bình uống. Te Te tho lại gân: "Em cho anh hai uống một ngụm được không?”
Tường Tường nhìn cậu bé rồi tiếp tục uống sữa, hết sức bình tĩnh, không thèm để ý tới cậu bé.
"Em mà lớn lên, chắc chắn sẽ bảo vệ đồ ăn." Tê Tê lập tức nói. Em đừng có nói em ba, chính em chả giống thế đó thôi." Nhân Nhân đáp lời cậu bé.
"Em có đâu, đồ gì của em cũng chia cho anh một nửal" Te Tề lập tức nói.
Hôm nay ăn hồng dẻo khô, cậu bé còn chia cho anh trai mình một nửa. "Bây giờ do em hiểu chuyện, hồi trước lúc em không hiểu chuyện, anh ăn của em mỗi một miếng bánh quý, em đã bắt đên anh một hồi." Nhân Nhân nói.
Tê Tê nhếch miệng cười: "Ai bảo anh ăn bánh quy của em cơ, em xin em trai cho em ăn, em ấy không cho em sẽ không ăn của em ấy."
"Anh muốn lên núi xem heo, em có đi không?” Nhân Nhân hỏi. "ĐiI" Tê Te nói.
Cha thằng bé nói rằng, chờ bán heo đi, lúc đó sẽ mua cho nó một cái TV, cho nên bây giờ thằng bé cứ nhìn chằm chằm. Hai an em ra ngoài, Tô Đan Hồng cũng mặc kệ chúng nó, chỉ cần chúng nó không bị đông lạnh là được, cô nói: “Nhớ xuống ăn cơm lúc còn sớm, nếu không trời lạnh mẹ sẽ không sưởi ấm cho hai đứa đâu."
"Con biết rồi" Hai anh em nói xong rồi cùng đi.
Vân Lệ Lệ và Quý Kiến Văn đưa Yên Nhi cùng vê, còn có Quý Vân Vân cùng trở về cùng họ, không ít người trong thôn cũng nhìn thấy, Quý Vân Vân trang điểm thật sự rất thời thượng, quần ống loe cùng với kiểu tóc mới, trên mặt trang điểm nhẹ, cả người nhìn cao sang lạ thường.
Chỉ là trong thôn ai chẳng biết chuyen giay rach cua co ta? The mà còn có mặt mũi quay về? Chẳng qua là nể mặt Quý Kiến Quân và cha mẹ Quý nên không nói rõ ra mà thôi, họ chào hỏi Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ, trực tiếp phớt lờ Quý Vân Vân.
Quy Vân Vân cũng mặc kệ bọn họ, biện giờ cô ta trọng sinh trở về, cô ta có rất nhiều chuyện muốn làm, những cô dì bác gái bà tám này liên quan gì đến cô tai
Về đến nhà, Yên Nhi lập tức câm hai hộp bánh cookie mang về, nói: "Con muốn đi tìm mấy eml
Con nhớ đường không?” Vân Lệ Lệ hỏi.
"Nhớ al Yên Nhi nói xong lập tức chạy đi.
Mấy người Vân Lệ Lệ ở nhà thu dọn, trong nhà đã lâu không có ai ở, đương nhiên phải dọn dẹp lại lân nữa.
“Chị dâu, em lên núi thăm cha me Quý Vân Vân nói.
Đi ngay bây giờ? Vân Lệ Lệ khe nhíu mày.
'Vâng, bây giờ em đi luôn, em nhận sai với cha mẹ. Quý Vân Vân mím môi nói.
"Kiến văn, anh đưa Vân Vân lên đi." Vân Lệ Lệ thở dài nói.
Quý kiến Văn nói: "Anh lên nói với cha mẹ trước, em ở lại nhà dọn dẹp giúp chị dâu em."
Cha mẹ còn chưa biết tin em gái anh ta ly hôn trở vê, tất nhiên phải từ từ, nếu con bé đột nhiên xuất hiện trước mặt hai ông bà, hai ông bà đều sẽ không chấp nhận con bé, càng không tha thứ cho con bé.
Phải biết rằng, năm ngoái mẹ anh ta còn tức giận đến nỗi nằm viện mấy ngày liền!
Quý Kiến Văn lên núi, khi Tô Đan Hồng nhìn thấy Yên Nhi tới mới biết Vân Lệ Lệ và Quý Kiến Văn đã về.
"Đêm nay lên gọi cha mẹ, cả nhà đến nhà thím ba ăn cơm được không?" Tô Đan Hồng cười nói.
"Cô cũng theo về, cháu sợ là không đủ ăn." Yên Nhi nhíu mày nói.
"Cô của cháu đã trở lại?" Tô Đan Hồng nhướng mày hỏi.
"Dạ, cô ấy về nhà cháu ở từ sớm rồi." Yên Nhi biu môi nói, cô bé chả thích người cô này tí nào, trước giờ đều không thích.
'Đây là chuyện người lớn, cháu đừng quan tâm, qua đây xem em ba của cháu này." Tô Đan Hồng hiểu rõ trong lòng, nhưng cô sẽ không nhiều lời với Yên Nhi, chỉ nói.
Trong em ba y hệt em hai luôn.. Yên Nhi mặc kệ, nhìn Tường Tường cười nói: "Nhân Nhân với Te Tê đâu rôi? Sao lại không có ở đây?"
“Bọn nó lên núi xem heo, lát nữa chúng nó xuống, cháu ở nhà chờ chúng là được, cháu ăn hông sấy dẻo không?" Tô Đan Hồng nói.
"Ăn!" Yên Nhi lập tức đáp.
Yên Nhi luôn ở trong sân đến lúc Nhân Nhân và Te Te trở về, chị em tương thân tương ái, cô bé cho mỗi đứa một hộp bánh cookie mang về, đều ăn ngon cực kỳ!
Nhân Nhân và Tê Tê đều rất thích, cùng cảm ơn cô bé. Không khí trong sân rất tốt, nhưng trên núi thì không như vậy.
Sắc mặt cha mẹ Quý đều không được tốt cho lắm, hai ông bà đều coi như không có đứa con gái kial
"Bảo nó từ đâu đến thì quay về chỗ đó, ông Quý cũng đã nói rồi đấy, không có đứa con gái như Quý Vân Vân, để nó thu dọn đồ đạc di đi Cha Quý lạnh lùng nói.
Mẹ Quý không nói gì, đối với đứa con gái này, bà gân như đã hết hy vọng, còn quan tâm làm gì?
"Con thấy Vân Vân thật sự biết sai rồi, nếu không con cũng không đưa con bé về, bây giờ con bé muốn lên núi dập đầu với cha mẹ." Quý Kiến Văn đã đoán trước được tình hình sẽ thế này, không khỏi nói.