trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 301

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thấy cô thật sự không có ý định tiếp đãi cô ta, Quý Vân Vân cũng không muốn bị ghét bỏ, hơn nữa nếu không phải cha mẹ cô ta rất coi trọng Tô Đan Hồng, còn coi trọng hơn chị dâu thứ tư của cô ta, không thì Quý Vân Vân sao lại tới đây một chuyến? Chị dâu cả và chị dâu hai đã thấy cô ta đi qua chưa? Quý Vân Vân xách đồ rồi trở về. Vân Lệ Lệ thấy cô ta mang đồ trở về, liền nói: "Không nói chuyện với chị dâu ba sao?” "Có nói, nhưng chị ấy căn bản không chấp nhận em!" Quý Van Vân không thèm để ý nói: "Được rồi chị dâu, cửa hàng của em vẫn còn bận rộn, em muốn đi xem cửa hàng, chỗ quần áo này lát nữa chị qua lấy giúp em đi." "Quên đi, nếu chị dâu ba không muốn em, vậy em lấy vê thôi." Vân Lệ Lệ nói.

Quý Vân Vân liên lấy vê.

Hiện giờ đã tới gần cuối năm, hôm nay cô ta phải dành ra chút thời gian, rất bận rộn.

Cô ta trở về bận rộn, lúc Quý Kiến Văn về, Vân Lệ Lệ liên nói với anh ta chuyên Quý Vân Vân mở cửa hàng.

Quý Kiến Văn nhíu mày: "Con bé lại làm lung tung gì đó?”

"Lung tung cái gì, em thấy hình như lần này Vân Vân thật sự thành công đấy, anh nhìn hai cái váy con bé mang đến cho Yên Nhi này, nhìn phong cách tây bao nhiêu? Con bé nói nó nhập tất cả hàng từ phương Nam, không giống chỗ chúng ta, tất cả đều là kiểu dáng mới, rất thời thượng!" Vân Lệ Lệ lấy quần áo cho anh ta xem, nói.

Quý Kiến Văn không thèm để ý những điều này: "Để con bé tìm công việc đàng hoàng làm là được, không cân làm mấy chuyện xấu này!"

Nhưng Quý Vân Vân trọng sinh trở về, cô ta dự định làm sự nghiệp lớn lao, cô ta biết đời sau phát triển nhanh chóng bao nhiêu, đặc biệt là lúc này, nói là khắp nơi deu có vàng cũng không ngoa, cô ta đương nhiên muốn vội vàng bắt kịp xu hướng thời đại để kiếm tiền!

Cửa hàng quân áo là lựa chọn đầu tiên của cô ta, đời trước cô ta làm kinh doanh xác thịt nên đương nhiên phải trang điểm, cho nên cô ta mặc quân áo, cũng biết phối đồ.

Mặc dù ở thị trấn này thanh danh cô ta không được tốt, nhưng cả cái thị trấn lớn như vậy, ai hơi đâu mà quan tâm đến chuyện kia của cô ta?

Hơn nữa đã trôi qua bao lâu rồi, vả lại hình tượng bây giờ của cô ta rất khác so với năm kia, trên người toàn độ sành điệu, còn có tóc tai cũng được sửa sang, trong thị trấn này, không ít phụ nữ nhìn thấy đêu hâm mộ, còn hỏi cô ta làm ở đâu.

Điêu quan trọng nhất vẫn là cửa hàng quần áo của cô ta buôn bán rất tốt, cô ta mới mở cửa hàng hơn hai mươi ngày, còn chưa đến một tháng, nhưng lợi nhuận đã có khoảng 80 đồng! Số tiên này nếu đặt ở đời sau mà cô ta đã trải qua thì chắc chắn chẳng là gì, nhưng vào lúc này, một tháng 80 đồng đã là rất nhiều, tiên lương một tháng của người khác bao nhiêu, một tháng cô ta lời được tận hai tháng lương của người khác! Đặc biệt là thời gian giáp Tết hiện giờ, rất nhiêu người phải sắm sửa quần áo mới, đặc biệt là hợp thời, việc kinh doanh cửa hàng của cô ta nổi bật nhất.

Bây giờ cha mẹ cô ta không tha thứ cô ta cũng chẳng sao, chờ cô ta kiếm được tiền, đương nhiên sẽ tha thứ cho cô ta thôi. Có cả những người khác, đều bởi vì bây giờ cô ta không có tiên, không có tiên là không có địa vị, không có thân phận, thậm chí đến tôn nghiêm cơ bản nhất của con người cũng không có. Cô ta muốn nắm chắc cơ hội hiếm có hiện tại, cô ta phải kiếm tiền thật tốt.

Không nói chuyện của cô ta, Tô Đan Hồng bên này sau khi Quý Vân Vân rời khỏi, cô hơi nhíu mày.

Cô đang nghĩ, câu nói kia của Quý Vân Vân rốt cuộc có ý gì? Không chỉ câu nói đó, mà còn cả người Quý Vân Vân cùng với cô ta trước kia hoàn toàn như hai người khác nhau, dù vẫn là gương mặt đó nhưng lại vô cùng cao ngạo, dường như mang theo tư thái ngạo mạn, loại tư thái của người thành phố nhìn người nhà quê. Nhưng cố tình Quý Vân Vân dường như có tự tin, hệt như cô ta có át chủ bài nào đó.

Tô Đan Hồng nghĩ, với bộ dạng bị chúng bạn xa lánh của Quý Vân Vân, cô ta có thể có át chủ bài gì?

Quý Vân Vân mang đồ về, thật ra là muốn ở lại ăn cơm đêm giao thừa hôm ba mươi, nhưng Tô Đan Hồng không cho cô ta cơ hội này.

Nếu cô ta đi tìm Quý Kiến Quân thì cô sẽ không nhiều chuyện quan tâm cái này, nhưng cô ta lại tới đây tìm cô, vậy thì không thể thương lượng.

Cho nên cơm tất niên năm nay không có vị trí của Quý Vân Vân, cô ta bị Tô Đan Hồng từ chối cũng không tới nữa.

Ăn cơm tất niên xong, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm hồi lâu, đây là lệ xưa rồi, bởi vì cuộc sống bây giờ càng ngày càng tốt, cho nên dù là hai người Quý Mẫu Đan và Phùng Phương Phương cũng hào phóng hơn chút, không so đo những cái đó.

Chờ khi chỉ còn lại bốn chị em dâu các cô, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Quý Vân Vân có chuyện gì thế, cứ như đổi thành người khác ấy, lân trước chị gặp cô ta, cô ta còn gọi chị là chị dâu cả đấy." Phùng Phương Phương nói. Nhưng nhìn ánh mắt đồng cảm cô ta nhìn chị, khiến chị ta khó chịu thật sự.

Phùng Phương Phương đương nhiên không biết, đời trước Hầu Tử là đứa bất hiếu, chưa học xong cấp 2 đã học theo đám lưu manh, vê sau xông pha đánh đấm, bị người ta đánh gãy một chân, cuối cùng về quê làm ruộng rồi lấy một người vợ điếc. Đời trước có thể nói cuộc đời Phùng Phương Phương thê thảm vô cùng, Quý Vân Vân biết được những chuyện này qua Vân Lệ Lệ, cho nên bây giờ sống lại, ánh mắt cô ta nhìn chị dâu cả không khỏi xen lẫn vẻ đồng cam.

Nhưng Phùng Phương Phương chắc chắn không tin vào điều đó, trong lòng chị ta cực kỳ khó chịu, nghĩ thâm bây giờ nhà chị ta có thu nhập, con trai chị ta đi học có thành tích nổi bật trong lớp, cô ta đồng cảm chị ta cái gì mà dám dùng loại ánh mắt đó nhìn chị ta, tự quan tâm chính mình đi!

"Con mang váy mới vê cho hai chị em Hiếu Trân, Hiếu Ngọc nữa." Quý Mẫu Đan nói.

Cô ta đã nhận lấy, để đó không lấy chẳng phải uống phí?

"Bây giờ Vân Vân đã hiểu chuyện hơn chút. Vân Lệ Lệ lập tức nói.

Hiểu chuyện thì tốt, nhưng đừng để cô ta xuất hiện trước mặt cha mẹ, chị thấy tạm thời cha mẹ không chấp nhận được cô ta đâu. Phùng Phương Phương nói.

Dù xã hội bây giờ đã trở nên tốt hơn, nhưng chuyện chuyện phụ nữ hư hỏng thế này trong mắt người thế hệ trước vẫn là vết nhơ cả đời không xóa sạch, bất kể tẩy trắng như thế nào cũng vô dụng.

"Cô ta mở cửa hàng quân áo ở thị trấn? Tô Đan Hồng lạnh nhạt nói.

" Đúng là mở một cái, làm ăn không tệ lắm." Vân Lệ Lệ vội nói. Tô Đan Hồng khe gật đầu, không nói gì nữa, Quý Vân Vân có thể tự sống tốt cuộc sống của thì cũng không tôi, bởi vì như vậy cô ta không phải vê nhà khóc lóc, có tiền thì cô ta sẽ có một đống việc có thể bận rộn. Nhìn cô ta bây giờ, chắc là muốn thay đổi suy nghĩ trở thành kẻ có tiên.

"Một người phụ nữ lại tự mở cửa hàng, có thể làm được sao?' Phùng Phương Phương nói.

"Còn thuê thêm một cô gái hỗ trợ. Vân Lệ Lệ nói.

" Đúng là làm bà chủ à, còn thuê công nhân, xem ra một tháng kiếm được kha khá nhỉ?" Quý Mẫu Đan hỏi thăm.

"Cái đó em cũng không biết, Vân Vân không nói, nhưng là chúng ta là chị dâu, cũng mong con bé sống tốt, chỉ cần con bé tốt là được rồi." Vân Lệ Lệ cười ha ha nói.

Tới khoảng 11 giờ, đám người mới dần dần giải tán.

Về nhà, Quý Kiến Quân dỗ ba đứa bé ngủ rồi lấy nước rửa chân cho vợ.

Hai vợ chồng cùng ngâm chân, Tô Đan Hồng còn tưởng anh muốn nói chuyện Quý Vân Vân, thấy anh dễ chịu như vậy cô cũng định nghe một chút, lại nghe thấy anh nói: "Năm nay anh chưa đi thăm cha nuôi..

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 301