trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 313

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Đừng nhìn ông Trương có vẻ rất bình tính nhưng trong lòng ông ấy có chút không được tự nhiên, ông ấy không muốn sống một mình trong căn nhà lớn không một ai thân thích ở Bắc Kinh kia, như vậy quá cô đơn, mỗi ngày trong nhà đều vắng vẻ lạnh lẽo.

Sau khi nhận con nuôi, ông muốn qua bên này ở, tuy sức khoẻ ông ấy hơi yếu nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nếu thích hợp, ông ấy sẽ ở bên này sống mấy năm, chờ xương cốt ông kém đi, đến lúc đó ông ấy sẽ về Bắc Kinh, không liên lụy con nuôi nữa.

Còn về phí sinh hoạt gì đó, ông ấy có tiền lương, bên Bắc Kinh sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản của ông ấy, ông ấy đi bưu điện lấy là được, không cần Kiến Quân nuôi mình.

Từ Bắc Kinh đến đây, tổng cộng hết năm ngày.

Ông Trương vừa ra khỏi ga tàu hỏa, Quý Kiến Quân liên tìm thấy ông.

Quý Kiến Quân không phải đến đón người một mình, anh còn mang theo Nhân Nhân và Te Te đến cùng.

Nhân Nhân còn có ấn tượng, lúc đó nó gọi ông nhưng Tê Te đã quên gần hết, nhưng trước mắt cũng kêu ông Trương.

"Cái gì mà ông Trương, trực tiếp gọi ông đi." Quý Kiến Quân nói. "Gọi ông là được." Ông Trương rất vui mừng, nói.

Đây là vì phân biệt với cha Quy, gọi là ông cũng thích hợp.

Te Tê liên gọi ông, Nhân Nhân cũng gọi một tiếng, nhận lấy tay nải của ông nó, bên trong chỉ là mấy bộ quần áo để thay, những đồ khác đều không mang theo. Ông Trương còn có chút ngượng ngùng, ông ấy cũng không nghĩ tới Kiến Quân sẽ mang theo bọn trẻ đến cùng, vì thế trực tiếp đưa cho hai thằng nhóc này mỗi người 10 đồng. Nhìn thấy 10 đồng này, đôi mắt Te Tề trợn to, người ông này của nó cũng thật có tiên, vừa cho liên cho nhiêu như vậy!

"Cha nuôi, cha không cân cho chúng nó, chúng nó tự có tiên tiêu vặt." Quý Kiến Quân nói. "Giữ lại tiêu đi, con trai trên người không thể không có tiền." Ông Trương nói.

Quý Kiến Quân cười cười cũng không nói gì, để cho hai anh em nhận lấy.

Phản ứng của Nhân Nhân tương đối bình thường, tiền tiêu vặt bây giờ của nó, tự mình tích cóp được, đã có hơn một trăm đồng, đều dùng dây cao su buộc thành từng tệp từng tệp.

Tề Tề rất vui mừng, nó cũng tích cóp tiên, lần trước nó đã tích cóp đủ một 10 đồng, liền đổi với mẹ nó một tờ 10 đồng, đây là tờ 10 đồng thứ hai của ngl

Quý Kiến Quân tự lái xe đến đây, nhìn thấy xe này còn rất mới, ông Trương hỏi: "Mua mới sao?" "Dạ, chiếc xe trước kia không đủ to để dùng nên mua thêm một chiếc này." Quý Kiến Quân nói. Ông Trương cũng biết, con nuôi này của ông ấy rất biết kiếm tiên, xe này ở Bắc Kinh bên kia cũng không ít tiền, cũng không có bao nhiêu nhà mua nổi xe nay.

Bạn ông ay còn có chút lo lắng Kiến Quân có khi nào nhìn trúng nhà ở Bắc Kinh của ông ấy hay không, đây là bộ dạng nhìn trúng nhà ông ấy sao?

Te Tê cam được tiền, vô cùng nhiệt tình với ông, vừa lên xe liền cho ông ấy một hộp anh đào được rửa sạch từ nhà mang đến: 'Ông, đây là anh đào mang đến từ trên núi, ông ăn đi, rất ngọt, đây cũng là cây anh đào cuối cùng còn anh đào rồi, những cây khác đều bán hết rồi!"

"Được.' Ông Trương liền nhận lấy, ông ấy rất thích Nhân Nhân và Te Tê, Nhân Nhân điềm tĩnh, Te Tê hoạt bát, đứa trẻ này mồm miệng lanh lợi, người bình thường đều nói không lại nó, logic biểu đạt cũng vô cùng rõ ràng.

Quý Kiến Quân đã lái xe trở vê. Ông Trương cũng có chút đói, thời gian này cũng sắp tới giờ cơm tối, vì thế liền ăn anh đào. Vừa ăn, ông ấy liên nói: "Anh đào này rất ngon!"

Đã ngọt, hơn nữa còn không chát, một chút cũng không chua, vị ngọt ngọt rất ngon. "Những cây ăn quả trên núi, anh đào là bán chạy nhất." Quý Kiến Quân nói.

" Đúng vậy, anh đào rất dễ bán.” Te Te cũng nói.

Ông Trương cho nó ăn một quả, Te Tê nói: "Con không ăn, ông cứ ăn đi, con đã ăn rất nhiều rồi, nhưng ông cũng đừng ăn nhiều quá, tối nay mẹ con làm rất nhiều đồ ăn ngon, còn chờ ông về ăn đấy."

Tô Đan Hồng đúng là nấu rất nhiêu đồ ăn, một món thịt kho tàu xương sườn, một món thịt kho tàu, hai con cá béo to, một món cá lô hấp, một món cá rô phi hâm tương, còn có canh ngô hâm xương, một đĩa rau trộn mộc nhĩ, còn có một bắp cải xào, và một tô canh rong biển trứng.

Cô mang từng đĩa từng đĩa lên, mẹ Quý mang theo Viện Viện và Tường Tường, hai chị em này đều nhịn không được mà di vào phòng bếp, bị Tô Đan Hồng cho mỗi người một miếng ngô đuổi đi.

Mẹ Quý cũng không thể không phục tay nghề của con dâu bà, đây đúng là cấp bậc đầu bếp, những món ăn này không những màu sắc và hương vị đều đầy đủ, mấu chốt là nhìn cũng thấy ngon.

Chẳng trách Viện Viện đều thích xuống dưới ăn cơm, không thích ở trên núi ăn.

Tay nghê này đúng là thật không thể chê vào đâu được. Hơn nữa nhiều món như vậy, nếu là đổi bà nấu, thì khẳng định là phải bận đến luống cuống tay chân, nhưng Đan Hồng một mình nấu ngay cả mày cũng không nhăn một cái, thậm chí cô còn rảnh để ngâm chè đậu xanh, định tối nay mỗi người một bát chè đậu xanh lạnh!

"Đủ rồi đủ rồi, không cần làm nữa. Mẹ Quý vội vàng nói.

Tô Đan Hồng cười cười, nói: .Không làm nữa, đây là cho bác cả, đây là cho chú cả Lý, mẹ mang di cho bọn họ đi.

Đồ ăn của bác cả Quý và cha vợ Tô An Bang đều do mẹ Quý phụ trách, đêm nay cha Quý và mẹ Quý đều xuống dưới này ăn cơm, phải mang cơm đi cho bọn họ ăn.

Tô Đan Hồng cũng nấu một phần cho bọn họ, đổ canh thịt kho tàu, có thịt kho tàu và Xương sườn, còn có một ít rau trộn mộc nhĩ và cải bắp, múc một ít canh rong biển trứng, thức ăn này võ cùng phong phú. Nhưng cho dù là bác cả Quý hay là chú cả Lý, Tô Đan Hồng cũng sẽ không bạc đãi, thường thường, cũng sẽ bảo Nhân Nhân đưa một ít chè đậu xanh lên cho bọn họ uống.

Bởi vì cho dù là bác cả Quý hay là chú cả Lý, đều là người trông giữ vườn trái cây, hơn nữa hoàn toàn không cần Kiến Quân nhọc lòng, đều quản lý vườn trái cây rất tốt, do vậy, Tô Đan Hồng cũng đồng ý để cho bọn họ sống thư thái một chút.

Tuy rằng mỗi ngày đều tương đối bận, nhưng dù là bác cả Quý hay là chú cả Lý, bọn họ đều rất hưởng thụ những ngày tháng như này, bận một chút thì đã tính là cái gì?

Có thức ăn này, hơn nữa mỗi tháng còn phát tiên lương đúng giờ, bọn họ dù bận hơn nữa thì cũng vui mà, càng đừng nói đến không bận đến nỗi chân không chạm đất như lúc này đây.

Mẹ Quý liên mang đi qua cho bọn họ, mẹ Quý mới ra cửa không được bao lâu, xe của Quý Kiến Quân liền đến sân nhà, sân xây một cái nhà chuyên dùng để dừng xe.

Sân bây giờ có thay đổi rất lớn. Có hai cây táo đỏ, ngoài ra còn có từng chậu từng chậu hoa cúc mọc tươi tốt, đủ loại kiểu dáng đều có, vô cùng cảnh đẹp Ý VUI.

Lúc này ông Trương mới vừa xuống xe, liền thích không khí nơi này.

"Ông ơi, đi, con đã ngửi được mùi hương rồi, mẹ con khẳng định đã làm xong đồ ăn rồi!" Tê Te ngửi được mùi hương, đôi mắt tỏa sáng nói. "Được.

Ông Trương cũng mặc kệ Quý Kiến Quân, liên đi theo Nhân Nhân và Te Tê cùng nhau đi vào trong nhà.

Tô Đan Hồng đang ôm Tường Tường, nắm tay Viện Viện dự định qua đây, liền thấy Nhân Nhân và Te Tê mang theo một ông cụ đi tới.

"Cha nuôi, một đường này chắc cũng mệt rồi, rửa tay là có thể ăn cơm rồi." Tô Đan Hồng cười nói.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 313