trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 314

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

"Đây là Tường Tường, đứa thứ ba, đây là con gái của con, dượng con bận bịu nên tạm thời để nuôi bên này." Tô Đan Hồng cười nói: cũng cho con dính ít may mắn, hy vọng sinh được một đứa con gái.

Ông Trương thấy cô nói hào phóng như thế, cũng đáp: "Sẽ có.'

Nhân Nhân, lên núi gọi ông con xuống đây ăn cơm” Tô Đan Hồng ngược lại nói với Nhân Nhân.

Nhân Nhân gật đầu rồi đi, Tê Tê bên kia đã quanh quẩn bên bàn ăn, hai mắt cậu bé tỏa sáng. Đêm nay có rất nhiêu đồ ăn ngon.

"Nhóc tham ăn. Tô Đan Hồng tức giận nói.

"Đói bụng thì ăn trước đi con. Ông Trương nói.

"Không cần, cháu chờ ông bà và ông cùng ăn al Tuy Tê Te rất thèm, nhưng Tô Đan Hồng giáo dục rất có nguyên tắc.

Vả lại cậu bé cũng đã đói bụng, bình thường Tô Đan Hồng làm đồ ăn tuy không nhiều thế này, nhung sac thai cung khong kem là mấy.

Nhìn Quý Kiến Quân bị cô nuôi đến mức một thân mỡ là biết, lân trước Quý Kiến Quân lên cân thử, thể trọng tăng lên tận hơn 90 cân.

Nhưng mấu chốt là, người anh không nhìn ra thịt thừa, bởi vì quá cao, trông rất rắn chắc, không hề béo chút nào.

Trên người rất nhiều thịt.

Quý Kiến Quân khui rượu ra, là Mao Đài, hiện tại rượu Mao Đài là loại rượu ngon hiếm có, một lọ mất tận 15 tệ, đắt hơn những loại rượu khác nhiều.

"Cha nuôi đi xe cả đường đi, mở rượu cái gì." Tô Đan Hồng tức giận nói.

"Uống một chút không sao đâu." Quý Kiến Quân cười cười. "Không sao, không sao." Ông Trương vừa thấy là Mao Đài, cũng là loại rượu ông yêu thích, liền nói: "Rượu Mao Đài này vẫn còn nửa bình để trong nhà cũ của chúng ta, lần trước ông bạn già của cha cho một bình mà cha còn chưa uống xong." "Chưa uống hết thì cứ giữ lại, rượu này càng để lâu hương vị càng thuần." Quý Kiến Quân nói. "Rượu này chuẩn không?" Ông Trương hỏi.

"Con tới thẳng bên thành phố Đại Học mua, không mua ở chỗ này, rượu ở đây hơi nhạt."

Quý Kiến Quân nói.

Nói không phải rượu giả là sự thật, chỉ là rượu không đậm đà bằng bên thành phố Đại Học. Anh uống một lân là không bao giờ uống nữa, trực tiếp vào thành phố Đại Học mua, hương vị của nó cực kỳ tốt.

"Vậy con rảnh thì đi mua một ít rượu Ngũ Lương Dịch giữ lại, lần trước ông bạn già của cha cho cha một chai năm 1981. vị đó phải nói là rất thuần!" Ông Trương nói.

"Giữ lại rồi." Quý Kiến Quân nhìn Tô Đan Hồng vào phòng bếp lấy chén đũa, lúc bấy giờ mới nhỏ giọng nói: Ngay dưới giường của cha nuôi trên núi, nhưng mà cha đừng uống, con để lâu một chút, vài năm mới uống được." "Được." Ông Trương đáp.

Cha mẹ Quý nhanh chóng xuống đến nơi, bây giờ trời nóng, dù đồ ăn đã nguội cũng không sao, hơn nữa không có một hồi.

Không mời những người khác tới, chỉ cha mẹ Quý cùng xuống núi ăn, hai vợ chồng già cũng cực kỳ hoan nghênh ông Trương, mẹ Quý vốn có chút tâm tư nhỏ, nhưng Quý Kiến Quân tiết lộ với bà rằng nếu có cha nuôi anh, một giá sư già ở đại học Bắc Kinh bồi dưỡng, mấy thẳng con trai của anh sẽ được lợi, nếu con trai được dạy dỗ tốt, sau này cháu trai cháu gái cũng vô cùng hưởng thụ. Đây là một khoảng lợi vô hình, cho nên không cân quan tâm đến cái lợi trước mắt, bây giờ anh đã kiếm được tiền như vậy, còn thiếu vài miếng cơm của cha nuôi ư?

Cha Quý không thuyết phục mẹ Quý, nhưng Quý Kiến Quân thuyết phục, vì thế ngay trên bàn cơm nói với ông Trương chuyện tháng chín năm nay, Nhân Nhân phải vào lớp 1. "Nhân Nhân, Tê Tê còn có Tường Tường, việc học hành của ba thằng bé anh chị cứ yên tâm, giao hết cho tôi, tôi sẽ bồi dưỡng ra ba sinh viên đại học, trụ cột của nước nhà" Ông Trương nói.

Lời này quả thật hợp ý mẹ Quý, sau đó bà cố gắng mời ông Trương dùng bữa: "Món sườn kho tàu này do Tô Đan Hồng đặc biệt làm, ông Trương ăn thêm đi, thịt kho tàu này, có cả món cá này cũng rất ngon, bớt uống rượu, ăn thêm thịt đi. "Được được.' Ông Trương liên tục đáp.

Bàn đồ ăn đêm nay chắc chắn là rất ngon, cả nhà từ già đến trẻ đều ăn no căng, ăn xong, Tô Đan Hồng đi nấu chè đậu xanh. Uống không nhiều lắm, chỉ là thêm trợ hứng, chủ yếu là ăn thịt.

ông Trương cũng ăn đến mức thỏa mãn, những món ăn này còn ngon hơn đầu bếp ở Bắc Kinh, chủ yếu là nó bình dân, không quý như những thứ đó, đồ ăn ngày rất tốt.

Tối nay hơi muộn, hơn nữa ngày đầu ông Trương đến đây, cha Quý để ông ở nhà một đêm, ngày mai lại lên núi cũng không muộn.

Quý Kiến Quân cũng nói như vậy, vì thế ông Trương liền ở nhà một đêm.

Ông ngủ cùng Nhân Nhân và Tề Te, viện Viện bị đưa đi ngủ cùng cha mẹ quý.

Bây giờ cô bé quen hơn so với lúc vừa tới nhiều, đêm nay cô bé cũng ăn uống rất vui vẻ, cô bé với Tường Tường vẫn uống cháo, nhưng cũng ăn một ít thịt, nhìn dáng vẻ nho nhỏ của cô bé là biết ham ăn, mẹ Quý đút cho cô bé, cô bé đều ăn hết.

Bữa khuya ăn chè đậu xanh ướp lạnh.

Tối nay ông Trương ngủ cùng Nhân Nhân và Tường Tường, khóe miệng luôn mỉm cười.

Bữa sáng ngày hôm sau, ông để Quý Kiến Quân dẫn mình lên núi, mặc dù sống trong nhà rất tốt, nhưng ở dưới này thì ở đâu?

Quý Kiến Quân cũng không khách sáo, Nhân Nhân và Tê Tề cũng đi theo, nhà trên núi không lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, một căn nhà nhỏ độc lập. Nhưng ông Trương chỉ cân lên ngủ còn ăn cơm tắm rửa này nọ đều ở nhà.

"Sao phải phiên phức vậy làm gì? ông Trương nói: Con làm một cái bếp cho cha, cha tự nấu là được."

"Để Nhân Nhân với Tề Tề lên gọi cha." Quý Kiến Quân nói.

"Không phiền ạ, sau này cháu sẽ phụ trách lên gọi ông!" Tê Te lập tức nói. "Để cháu lên đi, cháu muốn học kiến thức với ông nữa” Nhân Nhân nói.

"Hai đứa các cháu đều được." ông Trương nhìn hai cha con họ đều như thế, cũng không tiếp tục kiên trì, hỏi sang cái khác: "Chỗ hoa này đều là các con trông à?"

"Mẹ cháu mang đến cho bọn cháu trồng, mẹ nói trông một ít hoa cỏ mới tốt, đúng rồi, chỗ này còn có vài chậu hoa đuổi muỗi, mẹ cháu trồng nó sẽ không có muỗi tới!" Tê Tê dẫn ông nó tới xem.

"Hoa đuổi muỗi này tươi tốt lắm." ông Trương nói. Mấy chậu hoa đuổi muỗi đều rất cứng cáp, cực kỳ tươi tốt, cách xa mà vẫn có thể ngửi được mùi hương đặc trưng.

Te Tê nghe ông cậu bé nói như thế, lập tức rất có cảm giác thành tựu, bởi vì đều nhờ nó tưới nước mới được vậy!

Sân nhỏ hoa hoa cỏ cỏ, bên trong có đầy đủ tất cả dụng cụ, lu nước cũng có nước sạch.

Ấm nước gì đó, tất cả đều là nguyên bộ.

Thăm thú một vòng xong, ông Trương bảo Quý Kiến Quân đi làm: "Để Nhân Nhân với Te Tê đưa cha đi thăm thú khắp nơi một chút là được, con còn nhiều việc, đi làm việc của mình đi." "Vâng.' Quý Kiến Quân quả thật có nhiều việc, anh còn phải qua đập chứa nước, nói với Nhân Nhân và Tê Tê: "Các con đưa ông đi thăm thú một chút, hai đứa có làm được không?”

"Có al Nhân Nhân và Te Te lập tức đáp.

Được, nhiệm vụ này giao cho các con." Quý Kiến Quân võ võ bả vai hai anh em.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 314