trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 315

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

hiện tại trên núi một vòng.

"Vốn dĩ bà cháu bảo muốn trông dưa hấu với dâu tây, nhưng mà cha cháu nói âm ï quá, đến lúc đó dưa hấu với dâu tây lớn sẽ làm phiên đến ông nên không trông nữa, cho nên để trống chăn dê.

Đến mảnh đất trống, Te Te vốn không nói, ông Trương tự mình hỏi, sao khôn trông cây ăn quả? Vì thể Tê Tê ngây ngô nói ra lời tre con.

Manh đất này không trông cây ăn quả, bởi vì lúc ấy không đủ cây giống, về sau có đưa tới đây, nhưng đều đưa lên đỉnh núi bên đập chứa nước trồng.

Mẹ quý nói giữ lại một mảnh đất để trồng dưa hấu và dâu tây, dù sao cũng bán rất chạy.

Vì thế, Quý Kiến Quân đã giữ lại.

Về sau nghĩ đến lúc đó quá âm ĩ nên dứt khoát không trồng nữa.

"Vậy cũng trống không, hơn nữa chỗ này cách xa nơi ông ở như vậy, có thể làm phiền gì chứ? Bảo cha cháu đến đây mà trông." ông Trương nói.

"Xuống núi cháu nói với cha cháu.' Te Te đáp.

"Trên núi nuôi tổng cộng bao nhiêu con de? ông Trương lại hỏi.

"Cái này phải hỏi anh cháu, anh ay biết." Tê Tê liền nhìn vê phía anh cậu bé.

Nhân Nhân trả lời: "Trên núi này nuôi 36 con dê.

"Chỗ khác thì sao?" ông Trương hỏi.

"Chỗ khác cháu không rõ lắm, bên này là lần trước cháu lên thả với cha, tính ra mới biết, nhưng mà chỗ khác sẽ không ít hơn chỗ này bao nhiêu, bên đập chứa nước còn nhiều hơn bên này. Nhân Nhân nói. Trong lòng ông Trương hiểu rỡ, với giá thịt dê hiện nay, chỉ một trăm con dê đã có giá trị kha khá tiền.

Sau đó chờ Nhân Nhân và Te Tê dẫn ông ấy đi xem mấy sản nghiệp khác, ông Trương không thể không nói, đứa con nuôi này của ông tiến bộ đến mức nào. Hơn một trăm con dê, hơn ba mươi con heo to béo, còn có ba trại gà lớn.

Cây ăn quả trên bốn đỉnh núi càng không cần phải nói, đều là phong cảnh một màu xanh tươi tốt, nghe nói bên đập chứa nước có cả vịt, còn có mấy núi cây ăn quả, những sản nghiệp này, quanh năm suốt tháng e là phải kiếm được mấy tòa nhà cũ ở Bắc Kinh như của ông.

Mất công vợ ông bạn già còn lo lắng, Kiến Quân có nhắm đến nhà của ông không, nhìn những sản nghiệp dưới tay Kiến Quân, cái nào mà không được khống chế tốt?

Hơn nữa ông ấy nghe nói, Kiến Quân còn có vài cửa hàng trên danh nghĩa, trải từ thị trấn đến thành phố Giang Thủy, rồi đến thành phố Đại Học, đều có cửa hàng anh mở.

Giữa trưa ông Trương trực tiếp ăn cơm cùng cha me Quý, chạng vạng mới xuống núi ăn cơm. Ông ấy nhắc tới chuyện tới Bắc Kinh mở cửa hàng với Quý Kiến Quân.

"Mấy thứ trên núi cha đều ăn rồi, rất ngon, nếu đưa đến Bắc Kinh, chắc chắn sẽ bán rất chạy. ông Trương nói.

"Bên đó quá xa, chở bằng xe lửa cũng mất thời gian bốn năm ngày, những trái cây này của con không để được." Quý Kiến Quân nói.

Chủ yếu là, mặc dù anh đã đi qua Bắc Kinh vài lân, nhưng đều là qua chơi, không quá quen thuộc với bên đó.

"Này thì có gì, con lo bên kia không có người hả?” ông Trương nói.

Quý Kiến Quân cũng không khách sáo với cha nuôi mình, gật đầu nói: "Con không có cách nào thường xuyên qua đó, nếu vận chuyển thứ này qua đó cũng được thôi, thương lượng với bên xe lửa là được, nhưng bên kia con không quản lý được, cũng không có người đáng tin. Đây với là vấn đề chính.

Dưới tay anh vẫn còn nhiều thứ có thể vận chuyển.

Ví dụ như dưa hấu, cái này để bốn năm ngày cũng không sao cả, còn có táo, hông sấy dẻo này nọ, có cả thịt khô với trứng gà, thật ra đều có thể vận chuyển được, nhưng bên kia lại không có người nào.

Con không có nhưng cha có. ông Trương cười nói: Hơn nữa không phải cha khoe khoang với con, nếu chuyện này mà giao cho hai vợ chồng son lo liệu, chắc chắn rất yên tâm”"

"Hai vợ chồng son gì ạ?" Quý Kiến Quân nhìn cha nuôi mình. "Hai vợ chồng son kia ở Quảng Đông qua, năm ngoái hai vợ chồng đó không có chỗ ở, ngày mùa đông mà cả hai vợ chồng ngôi co ro trong công viên, cha thấy thế liên cho hai người họ một nơi nho nhỏ, để hai người có chỗ trú chịu đựng qua mùa đông, bây giờ họ đã dọn khỏi ngõ nhỏ của cha đi thuê nhà khác, nhưng nhân phẩm rất tốt, nhớ tới ơn lúc trước của cha, người vợ vẫn luôn giặt quần áo cho cha. ông Trương cười nói. Lúc ấy ông ấy chỉ đi tản bộ rồi nhìn thấy hai vợ chồng son thật sự quá đáng thương, hai người mới hơn hai mươi, trên người không có đồng tiên nào, hai vợ chồng co ro ở công viên.

Ông đi qua hỏi thăm hai câu, biết được bọn họ đã ở đây mấy ngày rồi, thấy hai người họ cũng không giống kẻ xấu, vì thế ông ấy cho họ qua nhà sau của ông ở tạm, để đầu xuân bọn hò rời đi.

Hai vợ chồng không bây hay , vừa vào đầu xuân liên dọn khỏi căn nhà trong ngõ nhỏ.

Bởi vì mùa đông đó, hai vợ chồng có nơi tạm thời nghỉ chân, người vợ cứ trời rét là đi giặt quần áo cho người ta, rất rẻ, cả ngày làm đến nỗi hai tay sưng đỏ, nhưng đó chỉ là chuyện cơm bữa.

Người chồng ra ngoài tìm việc kiếm sống.

Hai vợ chồng đều là người chăm chỉ, một mùa đông trôi qua đã có khả năng tự đi thuê nhà, chỉ có điêu cuộc sống hiện giờ vẫn hết sức túng quấn.

Năm ngoái Quý Kiến Quân đưa qua cho ông ấy không ít thứ sao, ông ấy đã tặng một ít cho hai vợ chồng, khiến hai vợ chồng họ rất mừng rỡ, cũng ké chút may mắn mà có một năm mới tốt đẹp hiếm có.

"Người Quảng Đông?" Quý Kiến Quân khó hiểu nói: "Bên Quảng Đông phát triển rất nhanh, sao còn phải đến Bắc Kinh?"

"Cũng không phải tất cả các khu vực đều tốt, hơn nữa Bắc Kinh thì sao, nếu con qua đó mua vài cửa hàng, chưa kể việc kinh doanh không tệ, dù kinh doanh có tệ thì mấy cửa hàng con mở cũng không làm con mệt được!" ông Trương nói.

"Một cái còn chưa mở mà cha nuôi đã nghĩ mấy cái." Tô Đan Hồng cười nói.

"Đây là chuyện tốt, vả lại các con đừng thấy nước ta đang trong giai đoạn phát triển, nhưng các con ở đây không thấy được, Bắc Kinh bên kia phát triển nhanh hơn nhiều, không ít quỷ ngoại quốc đến định cư. ông Trương nói.

Những người ở độ tuổi này như ông đều gọi người nước ngoài là quỷ ngoại quốc, rất ghét bọn họ.

Quý Kiến Quân gật gật đầu, nói: "Con còn phải xem bọn họ, nếu được, đến lúc đó nói sau."

ông Trương nói: "Vậy viết thư cho hai người họ để họ tiếp tục thuê, nếu không họ dọn di tìm được người chịu khó thật thà như hai vợ chồng họ sẽ không dễ đâu.

Ông cũng rất giỏi nhìn người nên mới đề cập với Quý Kiến Quân, nếu không ông ấy chắc chắn sẽ không nói lời này.

Ăn cơm tối, ông Trương ở nhà xem TV chờ đến hơn 8 giờ, ông mới câm đèn pin lên núi, Quý Kiến Quân đưa ông ấy một bồn nước đá lớn, để ông Trương lên núi, trên núi đã đóng, cửa sắt đều khóa, còn nuôi hai con ch.ó lớn, là lứa đầu tiên Tiểu Bạch sinh trong vườn trái cây, đều rất thông minh.

Hôm nay mới có một ngày đã nhớ mùi của ông Trương, Quý Kiến Quân và ông Trương đi lên chúng không kêu, mà đến vẫy đuôi.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 315