Quý Đại Dũng và Thái Triển Quốc khai hoang đất xong, liên gieo hạt đậu.
Mấy ngày Tô Đan Hồng mới bắt đầu đi gieo, mỗi ngày cô đều đẩy Tường Tường và Viện Viện lên theo, để Viện Viện câm ấm nước nhỏ tưới nước suối cho những hạt đậu nành này. Tất nhiên Viện Viện tưới nước còn hạn chế, chủ yếu là Tô Đan Hồng thừa dịp Quý Đại Dũng và Thái Triển Quốc xuống núi gánh nước thì rắc lên, chỉ là rõ ràng Viện Viện thích hoạt động này. Mỗi ngày vừa đến chang vạng, cô bé đều cam ấm nước tới tìm mợ ba mình.
Tô Đan Hồng có thời gian đều đưa cô bé và Tường Tường ra ngoài dạo, Tường Tường cũng không thích cứ ở nhà, bây giờ là giai đoạn thẳng bé tập đi, cực kỳ nghịch ngợm, ngày nào cũng muốn ra ngoài chạy nhảy.
Nhân Nhân bắt đầu học thư pháp với ông nó, Tô Đan Hồng cũng mặc kệ thăng bé, mỗi sáng thằng bé đều dậy sớm, đắt Đại Hắc cùng ra ngoài, có Đại Hắc, Quý Kiến Quân rất yên tâm. Hơn nữa lại ở trong thôn, không xa lắm. Te Tê cũng mua bút lông, có cả giấy Tuyên Thành và mực nước, nhưng m.ô.n.g thằng nhóc này cứ như bị kim đâm, căn bản không ngồi được.
Lần trước lúc mua mấy thứ này, Tô Đan Hồng đã nói trước với nó, cho nên bây giờ cậu bé phải cúi đầu trước Tô Đan Hồng, Tô Đan Hồng kêu nó làm, nó đều không phản đối.
"Đi, mang đồ ăn nhẹ lên cho ông với anh con đi." Chiều này, Tô Đan Hồng làm đồ ăn nhẹ xong liên tống cổ nói.
Nhân Nhân đang ở trên núi cùng ông thằng bé, bởi vì muốn học kiến thức với ông nó, cho nên bây giờ cơ bản nó đều ở chung với ông.
"Bây giờ nóng thế này, mẹ bảo Đại Hắc mang lên đi" Tô Đan Hồng vừa ăn xong bánh vừng và chè đậu xanh, bụng no căng không muốn động đậy, bắt đầu đẩy việc cho Đại Hắc.
Nóng cái gì mà nóng, ngày thường con chạy khắp nơi như con khỉ, sao lúc ấy không kêu nóng?" Tô Đan Hồng nói.
Te Tê thở dài, không còn cách nào đành phải đưa Đại Hắc lên núi, trong miệng Đại Hắc còn ngậm chè đậu xanh ướp lạnh đặt trong rổ, Tề Tê bưng đồ ăn nhẹ trong tay, dùng khăn che đi. Một người một chó đưa thức ăn tới.
"Trời nóng thế này sao cháu còn mang lên đây?" ông Trương vội vàng nhận lấy, nói.
"Mẹ cháu bảo đưa." Te Te vặn vẹo cổ tay, đồ ăn nhẹ không nhiều lắm nhưng cậu bé bê lên vẫn hơi đau tay.
"Bảo mẹ cháu không cần đưa, sau này ông muốn ăn sẽ tự xuống lấy. ' ông Trương liền nói. "Không sao đâu ạ, cũng chả phí sức mấy." Tê Te không thèm để ý nói.
Nhân Nhân bên kia viết mấy chữ lớn xong, lúc này mới rửa tay sạch rồi tới uống chè đậu xanh và bánh vừng. Banh vung ngot thanh, che dau xanh không có vị nhưng uống rất ngon, hơn nữa còn được ướp lạnh nên vị rất ngon.
Te Tê tới xem anh nó viết thư pháp, bây giờ viết vẫn còn xấu, quanh co khúc khuỷu như chân gà.
"Xấu thế?" Te Te nói thẳng.
"Em viết đẹp hơn thì viết thử xem nào. Nhân Nhân đáp.
"He he, vẫn là thôi đi." Te Te cười hi hi, cậu bé không thích viết mấy cái này, phiên lắm: "Ông, 5 rưỡi hai người có thể về nhà ăn cơm, tự về ăn nhé, cháu không lên gọi nữa.
"Ông biết rồi." ông Trương đồng ý.
Sau khi Tê Tê xuống núi, Nhân Nhân rất tự giác qua luyện thư pháp tiếp, khoảng mười phút sau, ông Trương cho thằng bé nghỉ ngơi một lát: "Đi thêm nước cho dê đi cháu, sau đó ngủ trưa.
"Vâng. Nhân Nhân lập tức cho dê uống nước, sau đó mới trở về ngủ, tỉnh ngủ lại luyện Thái Cực quyên với ông, luyện xong tiếp tục luyện thư pháp, tuy thằng bé chưa lớn, nhưng tính nhẫn nại cực tốt, cũng ngồi yên được. Điêu này khiến ông Trương nổi lên niêm yêu người tài, ông ấy cảm thấy nếu đứa cháu trai lớn này của ông được bồi dưỡng cẩn thận, tương lai chắc chắn sẽ không kém.
Ngày tháng trôi mau, nhoáng cái đã đến tháng tám, tháng này thật sự rất nóng, không chỉ nóng mà còn oi bức nữal
Trên đầu không ít bọn trẻ con trong thôn đều mọc nhọt, chúng sẽ bị thối rữa ra, cho nên đều bôi thuốc đỏ.
Thằng nhóc Tê Te nhìn người khác bôi, chính nó còn thấy hơi hâm mô, quấn lấy Tô Đan Hồng nói nó cũng muốn bôi, Tô Đan Hồng liên bôi cho nó, qua nhà thím Dương mượn bôi cho nó. Bôi một chút, thằng nhóc này lập tức cảm thấy hài lòng. "Tại thằng nhóc thui này cứ cuốn lấy không có cách nào." Tô Đan Hồng đuổi Tê Tề đi, cười nói với thím Dương.
"Cũng bị có mấy đứa nhà cháu, những đứa khác thím hiếm thấy đứa nào không bị. Thím Dương cười nói.
"Lúc mang thai ăn nhiều trái cây chút, con sinh ra làn da sẽ không kém, cũng không dễ bị mọc mấy cái này." Tô Đan Hồng nói.
Bất kể là Nhân Nhân, Tề Tê hay cuối cùng là Tường Tường, lúc ở trong bụng, cô đã có ý thức bắt đầu ăn.
Ăn đủ một ngày ba bữa, bình thuong cung khong ngung an hoa quả, còn có nước suối, cho nên ba đứa con sinh ra làn da đều rất tốt, chưa ở cữ xong mà đã trắng trẻo mem mại.
Đó là Tường Tường, bụ bẫm, tay nhỏ chân nhỏ đều mập mạp như ngó sen, những nếp gấp của thịt cũng không bị nổi rôm gì đó, cô cảm thấy là do lúc cô mang thai ăn ngon.
"Sang năm Đại Nha phải gả?”" Tô Đan Hồng hỏi.
Năm nay Đại Nha mười bảy tuổi, tháng trước Tô Đan Hồng nhìn thấy cô ấy, đã là một cô gái lớn, cao một mét sáu, hơn nữa trông cũng rất thanh tú. Năm nay mười bảy, sang năm mười tám, đã là người trưởng thành.
"Sang năm ga đi." Nói đến cháu gái mình, thím Dương cũng mỉm cười.
"Gả cũng tốt, thằng nhóc Quang Tông kia chúng ta đều thấy được, cũng không kém.' Tô Đan Hồng cười nói.
Cô rất xem trọng Quý Quang Tông.
Nhưng mà trong nhà con bé bên ka, bây giờ kế hoạch hóa gia đình, không thể nào sinh như trước kia. Thím Dương nói. Mẹ Quang Tông sinh nhiều con gái như vậy, bây giờ mới sinh được thăng con trai, nếu Quang Tông giống hệt mẹ nó, không biết Đại Nha có bị trách móc không.
"Bây giờ đã là xã hội gì rồi, ai còn so đo là nam hay nữ. Tô Đan Hồng nói.
"Đan Hồng này, cháu xem cháu liên tiếp sinh được ba thằng cu trắng trẻo mập mạp, có phải cháu có phương thuốc gì không?" Thím Dương nhỏ giọng hỏi.
Tô Đan Hồng lập tức dở khóc dở cười: "Nếu cháu mà có thì dù cháu không cho người khác, cũng không thể không cho Đại Nha, việc hôn nhân của con bé con coi như mai mối, con có thể không hy vọng con bé tốt ư?" "Không phải ý này." Thím Dương nói.
"Cháu biết, nhưng mà chỗ cháu không có phương thuốc như vậy, sinh trai hay gái đều là duyên phận cả, thím đừng nghĩ nhiều như vậy, con cháu đều có phúc của con cháu đúng không? Thím coi nhà bác hai, còn có nhà chú tư của con, chẳng phải đều là con gái đầu đó sao? Bây giờ đều tốt rồi." Tô Đan Hồng nói.
"Cũng đúng. Thím Dương gật đầu.
Tô Đan Hồng trò chuyện với thím ấy một hồi, sau đó mới về nhà, Quý Kiến Quân đang ở nhà, hiếm có một ngày nhàn rỗi, chủ yếu là nóng quá, anh không ra ngoài, Tường Tường liền ăn vạ trong lồng n.g.ự.c cha nó, nó thích ở chung với cha nó, thấy Tô Đan Hồng trở về, nó lập tức gọi một tiếng mẹ, sau đó tiếp tục ngồi trong n.g.ự.c cha chơi một con robot.
Quý Kiến Quân đang tính sổ sách, chỉ cân anh không ra ngoài thì đều sẽ lấy bút ra tính toán sổ sách.