ngheo
Ngoại trừ nấm thì Tô Đan Hồng
cũng lấy một ít hạt thông, giữ lại
dùng làm đồ ăn vặt.
Hạt dẻ thì cô cũng có, mùa
đông có món gà hâm hạt dẻ
cũng là một món ăn ngon, lần
trước nấu cho ông Trương ăn
xong thì ông Trương cảm thấy
vô cùng thỏa mãn.
Từ lúc nghỉ hè cho tới giờ mới
có mấy tháng mà ông Trương
so với trước kia đã mượt mà
hơn, nhất là khí sắc vô cùng tốt.
Nhưng nghĩ là biết.
Ông đều ăn chung với mọi người hằng ngày.
Buổi sáng ăn cháo thịt nạc hạt sen, cháo thịt nạc trứng gà, cháo sườn, các loại cháo trong một tháng không he lặp lại, ăn cùng với một đĩa rau xanh, nửa cái trứng vịt muối, buổi sáng ăn vô cùng thỏa đạ.
Nhưng không ngừng ở đó, khoảng bảy giờ sẽ ăn sáng, đến khoảng chín giờ, bình thường Tô Đan Hồng đều sẽ làm một chút điểm tâm.
Bởi vì cô muốn làm cho Tường Tường ăn nên cũng thuận tiện làm điểm tâm, cũng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng sau bữa trưa thịnh soạn thì sẽ có trà chiều vào khoảng ba giờ chiều, có khi là chao dau xanh, banh me, co khi là cháo đậu phong mè, còn có cả cháo bát bảo nữa.
Cho nên khoảng ba giờ chiều nhất định phải ăn điểm tâm. Gần như đã trở thành thói quen, Te Tê có khi không ngủ trưa mà ở ngoài chơi, đúng giờ cũng sẽ chạy về ăn chút gì đó.
Bởi vì sau cơm trưa thì phải tới năm rưỡi, gần sáu giờ mới ăn cơm tối.
Cho nên nhất định phải có điểm tâm.
Ăn như vậy thì khí sắc của ông Trương sao có thể không tốt lên được?
Cũng khó trách cân nặng của Quý Kiến Quân luôn tăng lên, cũng bởi vì gần đây phải chạy tới lui tới Bắc Kinh nên mới gây một chút, vào lúc đỉnh điểm thì cân nặng của anh cũng phải một trăm chín mươi cân!
Không khác gì một con gấu đen, trong đêm khi Tô Đan Hồng bị anh đè xuống thì cảm giác khá là mệt.
Quý Kiến Quân cho người đi thu gom thổ sản, điều này đã kéo mức sống của mấy thôn trang trong núi sâu lên, lúc đâu những thổ sản này bọn họ đều giữ lại để khi nào đi chợ mới đem đi bán, nhưng đầu năm nay những vật này căn bản không đáng tiên. Cho nên giá tiền khá thấp, nhưng Quý Kiến Quân đưa ra mức giá rất tốt, không khác biệt lắm so với họ bán ở chợ, còn không cân họ phải đi đường xa đến chợ để bán nữa.
Sang năm còn thu không?” Người trong thôn hỏi.
"Thu chứ, mọi người hái nhiều một chút, phơi khô rồi giữ lại cho chúng ta, thu được nhiều thì bọn trẻ sẽ có tiên đi học rồi." Quy Đại Dũng nói như vậy.
Trở vê nói với Quý Kiến Quân, cũng rất cảm khái: "Lúc đầu, tôi cảm thấy bên này đã đủ nghèo rồi, không nghĩ tới vùng núi ở trong còn nghèo hơn chỗ chúng ta bên này! Nghèo đến nỗi anh cảm thấy so với điều kiện bình thường nhà mình thì cũng quá nghèo.
"Ở đâu cơ?" Quý Kiến Quân hỏi. "Chính là Bắc Sơn bên kia" Hồng Quân nói.
Vườn trái cây thứ nhất bên trên cũng đang bận rộn, những người khác cũng bận nên để anh đi thu gom hàng với Quý Đại Dũng.
Tiền vốn là bao nhiêu, một cân thổ sản thì bao nhiêu tiền, trở vê phải đối chiếu lại, bình thường anh cũng tin tưởng Quý Đại Dũng, nhưng với Quý Hồng Quân thì Quý Kiến Quân vô cùng tin tưởng, dù sao cũng theo anh nhiều năm rồi.
"Bên kia trông gì vậy?" Quý Kiến Quân hỏi.
" Tôi thấy cũng chỉ trông ngô, không thấy trồng gì khác?" Quý Đại Dũng nói.
"Có nuôi heo không?” Quý Kiến Quân hỏi.
"Hình như có thấy một nhà nuôi heo." Quý Hồng Quân nói.
Nuôi gà cũng không ít, có người còn hỏi chúng ta có mua trứng gà không. Quý Đại Dũng nói.
Ngày mai lại đi thêm một chuyến, để họ giữ lại lương thực đủ ăn qua mùa đông, còn lại thì thu hết, nói với họ, để bọn họ đưa nhiều loại lương thực, cây ngô hay cây nào khác cũng được, ở bên này đều can. Quý Kiến Quân nói như vậy.
Bên này anh có mấy trại nuôi gà, heo cũng nuôi nhiều như vậy, còn nuôi cả cá, phải dùng rất nhiều lương thực, chỉ cần tốt thì anh đều thu.
Quý Đại Dũng và Quý Hồng Quân cũng chỉ nhắc tới như vậy thôi, không nghĩ tới anh lại đưa ra quyết định như vậy.
Nhưng hai người cũng không nói gì, Quý Kiến Quân trượng nghĩa khiến bọn họ rất tin phục. Như vậy thì Bắc Sơn bên kia lại có thêm một đường kiếm tiền. Muốn nói là con đường kiếm tiền thì cũng không hẳn, bởi vì cũng không tính là phát tài mà chỉ là có thêm một đường kiếm thêm thu nhập.
Bọn họ ở Bắc Sơn bên kia muốn đi chợ cũng phải đi ba, bảy lần, phải đi bộ rất nhiều, không thể nghi ngờ là Quý Kiến Quân đã giúp họ đỡ tốn thời gian hơn rất nhiều.
Thế là ngày thứ hai, Quý Đại Dũng và Quý Hồng Quân lại đến thu lương thực.
"Chúng ta chính là có nhắc qua với ông chủ, nói mọi người ở đây quá nghèo, ông chủ của chúng ta liền để chúng ta tới thu hàng, chỉ cân là lương thực, chất lượng phải tốt, có bao nhiêu chúng ta thu bấy nhiêu, bất quá mọi người cũng phải tự giữ lại một chút cho bản thân qua mùa đông, sang năm chúng ta sẽ còn tới thu nữa, không phải chỉ có lân này thôi đâu, nhưng nếu chất lượng không tốt thì chỉ thu một lân rồi thôi, đồ của ai thì tự mình viết tên lên, không viết được thì ta sẽ viết giúp, sau đó cân rôi tính tiền." Quý Hồng Quân nói qua một lân, rôi bắt đâu cân và tính tiền.
Về phân Quý Đại Dũng thì phụ trách đem hàng hóa khiêng lên xe.
Xe ba gác cũng không tính là nhỏ, nhưng hôm nay phải buộc đầy cả một xe, buộc lên cũng rất nhiều, buộc không hết còn dư lại thì chỉ có thể để ngày mai quay lại lấy.
Nhưng những người ở Bắc Sơn cũng khá giàu có, trong nhà có nhiều loại lương thực, buộc đây cả ba xe, lúc này mới chở lương thực về được.
Vốn muốn thu cả gà và trứng gà nhưng lại hết chỗ để rồi, với lại cũng không nhiều, nên không thu nữa, nhưng cái nhà đang nuôi heo kia, bây giờ heo đang được nuôi tốt, Quý Hồng Quân nói họ cố gắng vỗ béo, cuối tháng mười một thì sẽ đến chở đi.
Lân này, hơn hai mươi gia đình ở Bắc Sơn bán lương thực, nhà nào cũng có tiền.
Nhà nào bán nhiều thì cũng được khoảng ba mươi đồng.
Bất quá với số tiền này thì Quý Kiến Quân kiếm lời một chút là lấy được ve rồi.
Bởi vì anh để bọn họ xem người trong thôn thiếu cái gì thì trực tiếp nói với Quý Hồng Quân bọn họ, sau khi nhớ thì đến cửa hàng bách hóa rồi mang tới bán cho họ.
Trên cơ bản đều sẽ bị bán sạch, bởi vì chất lượng đồ rất tốt và thực dụng.
Lần trước mang theo mấy thớt vải tới cũng bị mua hết rồi. Quý Đại Dũng và Quý Hồng Quân trở thành người thu mua thổ sản được hoan nghênh nhất Bắc Sơn bên này, giá cả hợp lý, còn mang đồ họ cần tới đây luôn, họ đỡ mất công phải đi ra ngoài mua, đi một lần mất cả nửa ngày, tốn quá nhiều thời gian.
Cũng chính vì vậy mà vê sau cũng có người tới thu mua hàng hóa thì cơ bản cũng chỉ thu được những thứ không ai mua. Bởi vì những thứ họ tích góp được đều bán cho ông chủ của Quý Hồng Quân rồi.
Một năm này, hơn hai mươi hộ gia đình ở Bắc Sơn trôi qua rất tốt. Lại nói tới Quý Kiến Quân bên này, thu nhiêu lương thực như vậy trở về, một điểm anh cũng không lo lắng không có nguồn tiêu thụ, cái nào có chất lượng tốt thì đưa đi Bắc Kinh bên kia, kém thì giữ lại nuôi heo.
Bây giờ, hơn ba mươi đầu heo đều đã mập lên rồi, ăn rất tốt, dù lương thực tuy nhiêu nhưng đến cuối năm thì cũng không còn nhiều lắm.