trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 325

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Quý Kiến Quân di làm việc nên

mẹ Tô lại được mời tới.

Lần này, mẹ Tô mang cho Tô

Đan Hồng một tin tức.

"Không phải lần trước mẹ đi

huyện thành bên kia muốn mua

một bộ quần áo sao? Thấy cửa

hàng của cô ta làm ăn cũng khá

tốt, mẹ thấy mọi người chen vào

đông lắm." Mẹ Tô nói như vậy.

"Con thấy quân áo cô ta mặc

đều là trào lưu cả." Tô Đan Hồng

nói.

Trào lưu, đây là từ cô học được

từ trên TV. Mà lời cô nói cũng là thật, Quý Vân Vân lần này trở về như thay da đổi thịt, trở nên rất biết cách ăn mặc.

Trước kia còn là một bộ dáng cô em gái nông thôn, bây giờ cứ nhìn tóc cô ấy, quân ống loe, còn có giày cáo gót, túi xách, đều là kiểu dáng đang thịnh hành ở Thượng Hải bên kia, ở nông thôn thì nhìn chẳng ra làm sao, nhưng ở huyện thành, thì đúng là có không ít người theo đuổi phong cách này.

Giống như Phùng Phương Phương trực tiếp xin nghỉ việc, không di làm nữa mà di theo Quý Vân Vân trông coi cửa hàng rồi. Tô Đan Hồng không nói rõ với Phùng Phương Phương, lúc Phùng Phương Phương tới xin nghỉ việc, Tô Đan Hồng đã thanh toán hết tiên lương của cô roi tiễn người đi cho xong việc.

Nếu ở bên chỗ Quý Vân Vân làm không nổi, muốn quay về chỗ cô làm thì cô chắc chắn sẽ không thông qua đâu.

Cửa hàng bách hóa gân đây có thêm không ít hàng hóa, buôn bán cũng không tệ, mỗi tháng tiên lời tăng lên không ít, nhưng Phùng Phương Phương rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cửa hàng bách hóa cả, Tô Đan Hồng thậm chí cũng không có ý định nhận thêm người.

"Bác gái cả của Nhân Nhân cũng qua đó sao? Mẹ Tô lại nói.

' Đúng vậy mẹ, đại khái là nghe lời Quy Vân Vân nói, làm công cho con là lãng phí thanh xuân, nên chị ấy đã tới chỗ của Quý Vân Vân rồi." Tô Đan Hồng nói. "Lần trước cô ta mới nói trước mặt nhiêu người là Quý Vân Vân không phải là người tốt, mới chớp mắt đã dán mặt lên rồi, cô ta cũng có mặt mũi sao? Với lại cũng không thiếu tiên, cô ta làm như vậy không sợ làm mất mặt con trai mình sao? Mẹ Tô ghét bỏ nói. Về phân bản thân mẹ Tô mà nói, bà cũng ước gì Quý Vân Vân mau tránh xa nơi này, đừng có thân thiết gì với Quý gia nữa, điều này sẽ chỉ làm liên lụy tới nhóm cháu ngoại đó có biết không?

Nhà ai lại nguyện ý có một người cô với đức hạnh như vậy chứ?

Cho nên mẹ Tô hy vọng Quý Vân Vân đừng trở vê, nhưng không ngờ Phùng Phương Phương lại gân gũi với người ta, đạo lý gần mực thì đen, gân đèn thì sáng, dù mẹ Tô không đọc sách cũng biết.

Con còn nhỏ mà Phùng Phương Phương làm như vậy thì thằng bé biết làm thế nào, bọn nhỏ trong thôn ai cũng biết chuyện đó cả.

Mẹ Tô vừa mới nói lời này không bao lâu thì Nhân Nhân tan học về kể là Quý Tiểu Đông đánh nhau với bạn học ở trường, bởi vì bạn học kia nói mẹ nó ở chung với người đàn bà dâm đãng, tương lai có khi cũng sẽ là người phụ nữ dâm đãng không biết chừng.

Thế là Quý Tiểu Đông đánh nhau với người ta.

Tô Đan Hồng sau khi biết thì cũng chỉ gật đầu, không có biểu hiện gì, nếu Quý Tiểu Đông tới thì cô có thể lấy một chút thuốc cho thằng bé, nhưng thằng bé không tới, còn cô là thím thì sao có thể chạy tới nhìn được chứ. Cha mẹ thằng bé cũng không phải không có nhà.

Bất quá ngày thứ hai, Tô Đan Hồng vẫn kêu Nhân Nhân cầm hai quả táo sang cho Quý Tiểu Đông, để Nhân Nhân nhắn lại với thằng bé rằng không nên đánh nhau.

Lúc Nhân Nhân trở về lúc chạng vạng tối thì Quý Tiểu Đông cũng theo về.

Tô Đan Hồng liên giữ thăng bé lại ăn cơm chiêu, Quý Tiểu Đông ăn cơm tối xong mới về, lúc về có chút lưu luyến, như không muốn về. Nhưng cuối cùng vẫn phải trở về, tuổi này đang là thời điểm phản nghịch, thằng bé cũng đang ở thời kỳ này, Tô Đan Hồng cũng chẳng nói thằng bé cái gì, khi cậu tới thì chiêu đãi và để cậu làm bài tập, làm xong sẽ dạy bọn Viện Viện, Tê Tê học đếm một chút.

Tô Đan Hồng không biết, thật ra Quý Tiểu Đông vô cùng hâm mộ bọn Nhân Nhân.

Cậu hâm mộ những người em họ này có người cha bản lĩnh như chú ba, hâm mộ họ có thím ba làm mẹ...

"Trước kia không phải con hận không thể lôi hết mọi thứ trong bụng ra sao, nói con cũng không nghe, sao bây giờ con người khác tới, con cho thêm đồ ăn, cũng chịu hỗ trợ nuôi cả Viện Viện nữa. Mẹ Tô nói với con gái.

Tô Đan Hồng cười lấy lòng: "Không phải trước kia con không hiểu chuyện sao? Với lại tiên lương mỗi tháng trước kia của Kiến Quân cũng chỉ như vậy, nên tâm mắt của con cũng chỉ như thế, giờ anh ấy có thể kiếm tiên thì sao con lại giống như trước đây được chứ? Vậy không phải sẽ trở thành trò cười của người khác sao?"

"Hiện tại thì mới giống một chút." Mẹ Tô liếc cô một cái: "Người như Kiến Quân thì phía sau nhất định phải có một người phụ nữ rộng lượng, bằng không thì muốn làm giàu cũng khó, con như bây giờ cũng không tệ."

Tương lai những người trẻ tuổi trưởng thành đều sẽ trở nên mạnh mẽ không phải sao? Về sau, Nhân Nhân, Tê Tề, còn có Tường Tường, mặc dù có không ít anh em, nhưng ai lại ghét bỏ có nhiêu anh em chứ?

Quý Tiểu Đông nhìn cũng không tệ, cũng tôn trọng với con gái bà, đối với bọn Nhân Nhân cũng rất tốt.

Nhưng mà trước mắt thì vẫn còn nhỏ, đến cùng có được hay không thì phải sau này mới biết, trưởng thành nếu có thể thành người tốt thì mới thật sự tốt. Quý Kiến Quân mặc dù bận rộn, không ở nhà, nhưng mọi chuyện trong nhà vẫn đâu vào đấy.

Lần này lúc Quý Kiến Quân trở vê đã bước vào tháng mười.

Mẹ Tô có thể đi vê nhà được rồi. Tô Đan Hồng biết được mọi việc ở bên Bắc Kinh cũng đã dần ổn định thì cũng không hỏi gì nhiều.

Bây giờ những hạt đậu ở vườn trái cây thứ tư đều mang đi phơi khô rồi, có không ít hạt đậu đâu. "Những hạt đậu này đều mang sang Bắc Kinh bán đi." Tô Đan Hồng nói. Lúc những hạt đậu này còn ở trong đất thì cô đã mang theo Te Tê, Tường Tường, còn có Viện Viện thường xuyên đi tưới nước linh tuyên rồi, chất lượng của những hạt đậu này rất tốt. Lân này, Tô Đan Hồng mang về một ít, mấy hôm trước có làm món chân giò hâm đậu vô cùng ngon.

Hai thăng bé Nhân Nhân và Tề Te đều ăn không ít, kể cả cô gái nhỏ như Viện Viện cũng tự mình câm một chén nhỏ ăn ngon vô cùng.

Ông Trương cũng thích ăn, cho nên Tô Đan Hồng vốn chỉ định giữ lại mấy cân, vê sau thì trực tiếp đi lấy năm cân về, giữ lại cho trong nha an.

"Được." Quý Kiến Quân gật đầu.

Với lại cũng rất nhanh, Lâm Đại Vi ở Bắc Kinh bên kia đã gọi điện thoại tới, Quý Kiến Quân liền nói cho anh ta biết, anh sẽ vận chuyển hàng qua nhà ga bên kia, mấy ngày nữa là có thể đến, để anh ta đợi.

Thời gian đã ấn định, Lâm Đại Vi bên kia cũng liên hệ với bên xe chuyên dụng để hỗ trợ vận chuyển hàng, đương nhiên là phải trả tiên rồi, nhưng hàng hóa cũng không ít nên giá tiên cũng hơi rẻ mà thôi.

Ngoài vận chuyển đậu nành thì còn có một số mặt hàng khác nữa.

Về sau, Quý Kiến Quân bảo mấy người Quy Đại Dũng di thu gom hoa quả khô ở xung quanh vùng núi bên trong.

Nhất là nấm cùng mộc nhĩ, ở Bắc Kinh bên kia rất dễ bán. Không nói tới Bắc Kinh bên kia, Tô Đan Hồng cũng rất thích những loại nấm mang ve kia, trước khi đưa qua cho bên Bắc Kinh thì cô đều muốn nhìn qua một chút.

Những thứ thích ăn thì sẽ câm đi một chút, giống như nấm, cô cũng câm đi không ít.

Vào đông thì tuy trong nhà vẫn còn rau xanh nhưng chủng loại cũng rất ít, chủ yếu vẫn là su hào bắp cải, ăn đều đã ngán rồi. Có nấm thì tốt hơn nhiều, ăn giải ngán.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 325