trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 324

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Me đi đưa canh đậu xanh và điểm tâm cho Nhân Nhân và cha nuôi rồi." Tô Đan Hồng nói. "Em nhìn xem, đây là nhẫn anh mua cho mẹ." Quý Kiến Quân cầm một hộp màu đỏ cho cô nhìn.

"Nơi nào cân đeo mà phải mua?" Tô Đan Hồng nói, nhưng vẫn mở hộp ra, cũng không nhẹ, chắc cũng phải hơn hai trăm đồng, giá vàng hiện tại là tám mươi chín, đã tăng hai ba đồng rồi, nhưng cái nhẫn này cũng phải hơn hai trăm, gân ba trăm đồng.

Co mua cho mẹ anh không? Tô Đan Hồng lại hỏi.

Me anh thì thôi, mua cho mẹ vợ là được rồi" Quý Kiến Quân không thèm để ý nói.

Cũng không phải anh không hiếu kính với mẹ ruột mình, chỉ là mẹ anh chạy đi đón cháu ngoại Viện Viện về, quay đầu thì lại đưa cho vợ anh nuôi.

Kỳ thật nuôi thêm một đứa cũng không sao, nhưng thái độ của bê trên có vấn đề, anh cũng có chút ý kiến đấy.

Đương nhiên, anh không chê bai gì cháu gái mình, dù gì cũng là cháu ruột, nhưng anh không đồng ý với cách làm của mẹ mình, bởi vì trước đó, mẹ anh cũng chẳng nói câu nào.

Lúc anh vắng nhà thì mẹ vợ lại đây ở, hỗ trợ chăm sóc mọi việc trong nhà, nên anh nhất định phải hiếu kính người một chút. Còn mẹ anh thì anh cũng hiếu kính bà không ít rồi, nhưng lân này thì thôi, do lần này anh mang tiền đi, cũng đã tiêu gân hết rồi.

Tô Đan Hồng cũng không nói với anh chuyện gì khác nữa mà hỏi chuyện cửa hàng.

"Chuyện cửa hàng thì em không cần lo lắng, đều đã làm xong rồi." Quý Kiến Quân mỉm cười nói, từ trong n.g.ự.c lấy ra hai phần tài liệu, đây là thành quả của anh mấy ngày nay.

Anh vô cùng bận rộn, nhưng không thể không nói, sau khi mua được hai cửa hàng này thì anh rất vui vẻ đấy.

Anh đi tìm cặp vợ chồng người Quảng Đông mà cha nuôi có nhắc tới, bọn họ đã sớm nhận được tin của cha nuôi nên đã sớm chuẩn bị rồi.

Quý Kiến Quân tới gặp và hứa hẹn, cửa hàng ve sau sẽ giao cho bọn họ quản lý, anh sẽ không can thiệp quá nhiều, lương của bọn họ tạm thời là ba mươi đồng, những cái khác sẽ dựa vào trích phần trăm. Bán được càng nhiều thì càng nhận được nhiều.

Dựa vào tính toán của Quý Kiến Quân thì lương của hai vợ chồng họ khoảng sáu mươi đồng, nếu lại trích thêm phân trăm thì lương của hai vợ chông cộng lại có thể lên tới một trăm hai mươi đồng.

Ngay cả khi ở tại Bắc Kinh thì thu nhập của hai vợ chồng cộng lại có thể đạt tới con số đó, như vậy cũng khá cao rồi.

Hai vợ chồng đều đồng ý làm. Quý Kiến Quân để Lâm Đại Vị, cũng chính là người chồng, đi học lái xe.

Bởi vì đến lúc đó, vào lân đầu tiên, anh muốn đem hàng gửi xe lửa roi cùng đi đến đây, lần sau thì hẹn ngày ra lấy hàng, không cân người tới đây nữa, đến lúc đó sẽ cần tới xe chở hàng.

Về phần xe thì Quý Kiến Quân hiện tại không mua mà để anh ta đi thuê hoặc là mượn, vê phần làm sao vận chuyển hàng hóa về đến cửa hàng thì anh ta phải tự nghĩ cách.

Đây không phải là việc mà ông chủ phải nghĩ.

Về phân học lái xe trước thì là do thừa dịp hiện tại đang rảnh, chứ về sau bận rộn lên là không có thời gian nữa rôi, nếu như làm tốt thì Quý Kiến Quân có thể sẽ mua xe cho anh ta thì sao? Giấy phép xe đều sẽ để tên anh, Bắc Kinh bên kia rất nghiêm, anh ta muốn bán cũng không được, còn nếu anh ta dám lái xe vê Quảng Đông thì anh sẽ báo cảnh sát.

Bất quá dưới tình huống bình thường, với mức lương như vậy thì chắc sẽ không có người nào ngu như vậy.

Người anh nhìn trúng cũng không tệ.

Về phần tới hôm nay mới về, đó là vì cửa hàng còn cần sửa sang, bàn bạc với nhà ga chuyện vận chuyển hàng rồi ký hợp đồng, mọi việc đều rất bận rộn. Bất quá bây giờ đã tốt rồi, trên cơ bản không còn vấn đề gì nữa, nhà ga bên kia cũng đã đồng ý vận chuyển, dù sao thì cái giá anh đưa ra cũng rất tốt. Cứ như vậy mà tính thì lợi nhuận cũng khá thấp.' Tô Đan Hồng nói.

Sau khi giảm ba giảm bốn thì còn lại bao nhiêu lãi chứ?

"Đợi sau khi nhà ga được mở ở đây thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi." Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng gật gật đầu, chuyện này cô cũng không quản được, anh xử lý được thì cứ để anh bận rộn.

Mẹ Tô là người nhạy bén, thấy con rể đuổi Tê Tê, Tường Tường, Viện Viện, còn có Đại Hắc ra ngoài thì bà cũng không vội vê. Mang theo cháu ngoại đợi ở trên núi, dù sao nơi này cũng võ cùng mát mẻ, rất nhanh đã tới năm giờ, thấy cũng không còn sớm mới dẫn một đám củ cải nhỏ trở về.

Ông Trương cũng xuống núi ăn cơm tối, với lại ông cũng muốn hỏi một chút chuyện cửa hàng như thế nào rồi.

Lúc bọn họ trở vê thì Tô Đan Hồng đang bận rộn trong phòng bếp.

Quý Kiến Quân là dạ dày vương, mặc dù lúc về đã ăn một bát mì lớn, mấy quả trứng gà, cùng với không ít thịt, nhưng sức lực đã dùng hết trên người cô nên anh rất nhanh đói, Tô Đan Hồng liên nhanh chóng đi làm đồ ăn.

Một bên cắt thịt để kho, kho lên vô cùng thơm, còn có tôm sốt tỏi bằm, hai con cá mè hoa, bát canh trứng cà chua, cùng một đĩa đậu đũa.

Tô Đan Hồng rất nhanh thì đã làm xong, cùng với cơm thì Quý Kiến Quân đã ăn liên tiếp ba chén lớn, ăn không ít thịt kho và cá, bát cuối cùng thì tốc độ ăn mới chậm lại.

Cả nhà ăn cơm xong thì mẹ Tô giúp thu dọn bát đũa. "Mẹ, mẹ xem, đây là nhẫn mà Kiến Quân mua cho mẹ." Tô Đan Hồng đem chiếc nhẫn Kiến Quân mua về đưa cho mẹ cô. Co khi nào dùng đâu chứ, con mau cất lại đi, mẹ tới nhìn cháu ngoại một chút, còn muốn chiếc nhãn nữa hay sao?” Mẹ Tô đương nhiên không lấy mà nói. "Mẹ, mẹ cầm lấy đi, là Kiến Quân đặc biệt mua vê cho mẹ, mẹ chồng con còn không có đâu, chỉ mua cái này thôi, nếu mẹ đeo thì nói là mẹ tự mua. Tô Đan Hồng kín đáo đưa cho bà rồi nói.

"Kiến Quân về sau mà còn làm vậy thì sao mẹ dám tới đây nhìn cháu ngoại chứ?" Mẹ Tô nói. "Cái này me cam di lân sau con sẽ không để cho anh ấy mua nữa." Tô Đan Hồng nói.

Mẹ Tô lúc này mới không nói gì nữa, nhưng tính tình hào phóng của con rể ngay cả hai đứa con trai cũng không băng.

Con cả thì không trông cậy được gì rồi, đứa thứ hai mặc dù cũng hiếu thuận nhưng ba bữa cơm còn làm cho bà đói, thỉnh thoảng cho bà chút tiên rôi thôi, chứ mấy cái hoa tai hay nhãn thì làm gì có.

Ngược lại là con rể, không biết tốn bao nhiêu để mua cho bà nữa?

Bên ngoài, giáo sư Trương đang nói chuyện cửa hàng với Quý Kiến Quân, nghe Kiến Quân nói mọi chuyện đã sắp xếp xong, mấy ngày nay muốn thu thập một chút hàng hóa trong nhà, rồi vận chuyển đến Bắc Kinh bên kia.

Cái này chắc chắn sẽ là một chút hoa quả khô, còn mấy loại tươi sống khác thì không đưa đi được.

Quý Kiến Quân còn đi thu thập không ít nấm mộc nhĩ, hoa quả khô, còn có đậu nành, gạo, đậu xanh, các loại ngũ cốc như đậu phông, hạt mè được trồng từ trong đất nhà mình.

Hai cửa hàng trước mắt cứ như vậy xác định là cửa hàng bán các loại ngũ cốc.

Ở vùng quê thì tự cung tự cấp nên cửa hàng kiểu này không nhiều, chỉ có thể mua được một số loại, loại nào có giới hạn lượng mua thì sẽ bán riêng.

Quý Kiến Quân thu không ít của người trong thôn, sau đó chất đầy lên xe, rồi đưa ra xe lửa, sau đó tự mình đưa tới Bắc Kinh. Cũng chỉ có lân này, sau này anh sẽ không đi cùng nữa, để tự Lâm Đại Vi vận chuyển hàng hóa, anh còn định gắn điện thoại ở cửa hàng bên Bắc Kinh để có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại tới trong thôn luôn.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 324