đầu Tô Đan Hồng không biết. Nhưng lui tới ngay cửa thôn, cũng không phải thống nhất làm việc đông áng như trước kia, giấy căn bản không thể gọi được lửa, sao có thể giấu giếm? Cho nên Quý Kiến Quân đến Bắc Kinh mua cửa hàng còn chưa trở về, Tô Đan Hồng đã nghe nói chuyện này.
Là thím Dương tới kể, thím ấy cũng nghe những người khác trong thôn nói, đương nhiên đến nói cho Tô Đan Hồng.
Mẹ Tô cũng ở đây, nghe vậy lập tức nhíu mày nói: Ba thông gia làm vậy chẳng hay chút nào, sao có thể tha thứ cho cô ta dễ dàng vậy? Nếu đổi thành con gái tôi thì hai chân nó đã bị tôi đánh gấy, vả lại sau này đừng mong nhận lại!
Thế mà lại ngoại tình? Hơn nữa còn gả cho một người đàn ông như Lý Trí, nghê nghiệp ổn định, con người chính trực không làm xăng bậy, đã được thế rồi mà cô ta còn có thể ra ngoài làm loạn, đứa con gái như vậy, sinh bao nhiêu chôn bấy nhiêu!
"Mẹ chồng Đan Hồng lúc trước chẳng phải là bị tức giận đến mức nhập viện đó sao?" Thím Dương nói.
Thím ấy cũng cảm thấy chuyện này không thể dễ dàng tha thứ, chuyện khiến cho thanh danh của nhà Lão Quý truyên khắp làng trên xóm dưới.
Cũng nhờ Quý Kiến Quân có tiên đồ, có chiêu bài sống là anh kiểm soát nên kẻ khác mới không dám lỗ mãng, nếu không cha mẹ Quý ra ngoài đã bị mọi người chỉ chỉ trỏ trol
Những thứ đó là ai mang lại? Còn không phải là Quý Vân Vân ư?
Hơn nữa tha thứ như vậy có nghĩa là gì, có nghĩa là mẹ Quý không cảm thấy con gái mình quá đáng mấy trong chuyện này, đó không phải là bôi nhọ bản thân hay sao?
Cho nên thím Dương mới lắm mồm tới đây nói, hơn nữa dù thím ấy không nói, Tô Đan Hồng cũng biết nhanh thôi, căn bản không giấu được.
Tô Đan Hồng nghe xong không có gì để nói, bởi vì theo quan điểm của cô thì chuyện này căn bản không có liên quan gì đến mình, nhưng nếu mẹ chồng cô lại phải vào bệnh viện vì bị đứa con gái này chọc giận, vậy đừng mong cô nấu canh đưa qua.
Đối với lần trở vê này của Quý Vân Vân, Tô Đan Hồng biết cô ta thật sự thay đổi lớn, trở nên hết sức sành điệu, biết trang điểm, nhưng ánh mắt cô ta nhìn người khác càng khiến người khác khó chịu hơn.
Luôn có cảm giác cao thượng, giống như cô ta là thân, nhìn xuống đám người phàm trên mặt đất.
Chờ thím Dương đi, mẹ Tô liên nói chuyện này với con gái: 'Con nói xem mẹ chồng con làm sao thế? Bình thường nhìn cũng khá tốt, sao lại không có nguyên tắc với đứa con gái kia thế?"
"Dù sao cũng là thịt rơi xuống từ trong bụng bà ấy, trong lòng bà ấy không nỡ cũng là chuyện thường.” Tô Đan Hồng không thèm để ý nói.
Trước kia, lúc Quý Vân Vân có hành vi đó, mẹ chồng cô còn có đủ nhớ thương, sợ cô ta ấm ức, đưa tất cả mọi thứ qua trong thời gian mang thai, dù biết cô không vui, mẹ chông cũng không để ý.
Nhưng dù sao vẫn là mẹ chồng cô, cũng đúng là giúp cô trông vườn, cho nên một số việc Tô Đan Hồng cũng dứt khoát coi như không biết.
DG phải khiến Kiến Quân kẹp ở giữa khó xử, dù sao cũng chỉ là ít đồ, không cần vì mấy thứ này mà không vui. "Đứa con gái như vậy còn muốn tới ăn Tết, còn không nỡ bỏ!" Mẹ Tô tức giận nói.
"Nếu con như vậy...
"Nếu con mà dám như vậy, mẹ chắc chắn sẽ đánh gấy chân con, sau đó ném con vào sông cho cá rỉa!" mẹ Tô trực tiếp cắt ngang, trừng mắt nói.
Tô Đan Hồng cười lấy lòng, nói: Mẹ yên tâm, con trân trọng cuộc sống bây giờ, cực kỳ trân trọng!
"Biết trân trọng là được!" mẹ Tô hừ lạnh một tiếng.
Đối với chuyện mẹ Quý âm thâm nhận Quý Vân Vân, Tô Đan Hồng coi như không biết, cũng bao me minh dung di hoi.
Thời gian trôi qua, đã nửa tháng từ khi Quý Kiến Quân đến Bắc Kinh.
Mãi đến hôm nay, Quý Kiến Quân mới trở về từ Bắc Kinh. Ngày trời nắng nóng, Quý Kiến Quân cũng không có cách nào tắm rửa trên xe lửa, cho nên lúc ve cả người đều bốc mùi.
"Hôi quát"
Ngay cả Tường Tường cũng nhăn mũi ghét bỏ cha nó.
Càng đứng nói Tê Tê, cậu bé chạy thẳng ra, Viện Viện chạy tới đưa khăn lông cho cậu, đây là ý bảo anh đi tắm rửa cho thơm. Quý Kiến Quân không có cách nào, chuyện đầu tiên sau khi về nhà là câm hai thùng nước lạnh lớn vào phòng tắm tắm rửa. Thay một bộ quân áo mới, lại dùng xà phòng tắm sạch, cho nên cả người deu mang theo cảm giác mát mẻ sảng khoái. Lúc anh đang tắm, Tô Đan Hồng nhanh đi nấu một bát mì cho anh, một tô lớn trứng gà thịt nạc, rõ ràng Quý Kiến Quân đã đói đến choáng váng, cho nên anh xì xụp nuốt sạch vào bụng. Trong lúc đó Tê Tê, Tường Tường và Viện Viện đều ăn mấy miếng, cực kỳ thỏa mãn.
Ăn xong, Quý Kiến Quân lấy ra một bao lớn anh mang vê, chia quà cho bọn trẻ.
Te Tê là một cây kiếm nhỏ, Tường Tường Tường là một quả bóng, Viện Viện là một con búp bê Tây, ba đứa đều có quà nên rất vui.
Đặc biệt là Viện Viện, nhìn búp bê Tây trong tay có đôi mắt sáng ngời, đây là búp bê Tây xinh đẹp nhất mà cô bé tùng được thấy, con búp bê cũ không thể nào sánh bằng, nhưng cô bé vẫn giữ lại chơi, như vậy chúng sẽ có bạn.
Giống như cô bé, vừa có anh vừa có em, tốt biết mấy?
Để bọn trẻ chạy đi chơi cả, lúc này Quý Kiến Quân mới kéo vợ mình về phòng.
Bởi vì bọn nhỏ đều ra ngoài, cho dù là Tường Tường cũng được Tề Tê đẩy đi, muốn đưa bút lông và mực nước cho ông và anh trai, lại có Đại Hắc đi cũng nên không lo.
Vườn trái cây cũng không xa. Quý Kiến Quân về phòng liên bận rộn một hồi với vợ, trời nóng nước, Tô Đan Hồng bị anh làm đến mức cả người mồ hôi. Nhưng mà không thể không nói, thật sự rất sảng khoái.
Năng lực ở phương diện này của Kiến Quân nhà cô khiến cô rất vừa lòng. Quý Kiến Quân cũng chỉ muốn một lúc, không muốn nhiều, làm xong, anh đưa co quà anh mua về, một chiếc vòng ngọc chất lượng rất tốt, còn có đôi khuyên tai vàng đính phỉ thúy, còn lại một chiếc vòng cổ tinh tế bằng vàng.
Tô Đan Hồng rất thích chiếc vòng cổ này, tinh tế, còn có một mặt dây phật làm từ ngọc, đều rất đẹp.
"Đi mua cửa hàng còn tiêu tiên làm gì? Trong lòng Tô Đan Hồng thích, nhưng ngoài miệng vẫn nói.
Mỗi lân anh đến Bắc Kinh đều mang trang sức vàng ngọc trở về, trong ngăn tủ của cô đã để không ít, cứ đà này chắc ngăn tủ cũng không đủ đựng.
"Không tốn bao nhiêu tiên." Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng lại rõ ràng, chỗ này chắc chắn không rẻ, bởi vì bất kể là vòng ngọc hay khuyên tai vàng đính phỉ thúy đều có chất lượng rất tốt, chắc chắn không hề rẻ.
Nhưng người đàn ông của mình sẵn sàng tiêu tiền vì mình, cô đương nhiên là bằng lòng, để anh đeo vòng cổ vàng lên cho cô.
Cô muốn mang vòng cổ này vì nó đẹp, không phải khoe khoang, mặc dù chắc chắn nó đáng giá nhiều tiên, nhưng với danh tiếng hiện tại của nhà cô trong thôn, cô đeo chiếc vòng cổ nho nhỏ cũng chẳng phải phô trương.
"Mẹ chúng ta đâu?" Quý Kiến Quân hỏi.
Trở ve lâu như vậy, cũng chưa thấy mẹ vợ anh.