Sáng sớm, bác gái Lý suýt chút
nữa đã bị đứa con trai của mình
làm cho tức chết.
Cha anh ta có đưa tiên, nhưng
tiên lương bây giờ tăng nhiều
như vậy, mỗi tháng vẫn lấy ở
chỗ bà ta hai mươi đồng, bà ta
đương nhiên là không hài lòng,
nhưng nếu bà ta dám náo loạn,
vậy ông ta liền dứt khoát một xu
cũng không đưa nữa.
Có tháng cãi nhau, thật sự
không lấy được một xu của ông
già c.h.ế.t tiệt kia.
Mãi cho đến tháng sau ông ta mới đưa, nhưng cũng không đưa bù tháng trước.
Bà ta cũng muốn di lên vườn cây ăn quả cãi nhau với ông ta, có điều không vào được vườn là một chuyện, chủ yếu là con ch.ó lớn ở trên đó.
Lần trước đi lên, bà ta suýt nữa bị cắn, vẫn là Dương Ái Sâm kịp thời ngăn cản, nếu không bà ta đã bị cắn đứt một chân ngay tại chỗ.
Nhưng dọa bà ta sợ c.h.ế.t khiếp. Có điều không nói chuyện của bên ông già kia, lại nói con trai của bà ta, tiên con trai bà ta cho cùng ông già kia cho giống nhau được chắc, đây là hai chuyện khác nhaul
Mẹ đừng nói với con cái này nữa, tiền của con đều ở chỗ Quyên Tử, nếu mẹ thiếu tiên, mẹ đến chỗ cô ấy lấy đi." Quý Kiến Hà nói.
Bác gái Lý đều muốn phun lên. Con đĩ Tô Quyên kia nếu đúng là một người hiếu thuận, vậy bà ta làm sao đến nỗi phải nói với con trai, con di đó cũng không phải loại tốt gì, khó trách không sinh được con trail
Bác gái Lý vừa cắt một chút thịt, thấy con trai cắt được gần một cân, bà ta trực tiếp xin nửa cân. Suy cho cùng vẫn là mẹ mình, Quý Kiến Hà cũng cho. Thế nhưng về nhà Tô Quyên lại không vui, trực tiếp đi ra ngoài cửa lớn bắt đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Bác gái Lý nào phải người chịu thiệt?
Vì vậy, sáng sớm khiến người dân trong thôn được xem một vở kịch miễn phí.
Quý Kiến Hà lười để ý, ăn cơm xong liền cùng Quý Đại Dũng tiếp tục đi ra ngoài thu hàng hóa trên núi.
Hiện tại trời lạnh, phải tranh thủ lúc này, chứ qua nửa tháng nữa, cũng không thu được, tuyết rơi cũng khó đi.
Cho nên thời gian này Quý Kiến Quân để cho bọn họ bận một chút, bận rộn xong đợt này thì rảnh rỗi.
Gan đây Quý Kiến Quân cũng tương đối rảnh, bởi vì những chuyện nên làm đều thu xếp người đi làm, anh dành ra không ít thời gian, hiện tại Nhân Nhân vẫn được ông nội nuôi đưa đón, anh cũng không can thiệp vào. Ngược lại, Tê Tê bị Quý Kiến Quân bắt học.
Te Tê không sợ Tô Đan Hồng, nhưng nó lại sợ cha mình hơn, cha nó tuy rằng bình thường rất dễ nói chuyện, dễ nói chuyện hơn mẹ nó nhiều.
Chỉ cần không quá đáng, cha nó đều có thể đáp ứng.
Nhưng một khi cha nó làm bộ mặt hung dữ, vậy nó tuyệt đối không dám ngang ngược.
Thật vất vả mới học được mấy ngày, hôm nay thứ bảy, Quý Kiến Quân liên lái xe chở mấy mẹ con bọn họ, bao gồm cả Viện Viện, trực tiếp đến thị trấn mua quần áo.
Xét cho cùng thị trấn chính là thị trấn, một hai năm gân đây phát triển vô cùng nhanh chóng, do gân đó có nhiêu xí nghiệp nên cũng có nhiêu công nhân, công nhân là giai cấp có thu nhập ổn định, còn có không ít gia đình cũng chuyển tới. Bởi vì thị trấn lại mới xây hai trường tiểu học, cộng với hai trường xây trước đó, coi như là có bốn trường tiểu học, tất cả đều rất không tệ.
Trường cấp hai cũng có ba trường, trường cấp ba ít hơn một chút, hai trường.
Một trường là Nhất Trung, một trường trung học Thực Nghiệm. Về chất lượng thì nhất định là Nhất Trung thị trấn rồi.
Cả nhà đi lên thị trấn, Quý Kiến Quân ôm Tường Tường trong tay, dắt Viện Viện, còn lại Nhân Nhân cùng Tê Tê tự mình đi, nghiễm nhiên chính là dáng vẻ một nhà sáu người. Hiện tại mua quân áo mới, đó đều là để giữ lại mặc vào năm mới, Nhân Nhân cũng không để ý mấy cái này, nhưng nó thích cùng cha mẹ di chơi.
Te Tê thì rất có chủ kiến, nhất định phải tự mình chọn quần áo, bằng không cái gì cũng không cần.
Tô Đan Hồng đương nhiên theo nó, như vậy cô cũng tiết kiệm nhiều công sức không phải sao?
Hơn nữa đừng nói Tê Tề, quân áo của Nhân Nhân, Tô Đan Hồng cũng để thằng bé đi chọn, đã lớn như vậy, mặc cái gì tự mình quyết định đi. Về phân Viên Viên và Tường Tường thì chắc chắn là do cô chọn, nhìn vừa vặn với Tường Tường là mua ngay, còn cô cháu gái Viện Viện này, Tô Đan Hồng nhìn trúng quần áo gì đều sẽ hỏi cô bé, chờ cô bé ngượng ngùng gật đầu tỏ vẻ thích, lúc này cô mới mua.
Không nhiêu lắm, mỗi người đều mua hai bộ.
Đương nhiên quần áo của Quý Kiến Quân cũng do Tô Đan Hồng mua.
Còn lại, mua cho cha Quý mẹ Quý mỗi người một bộ, cũng mua cho ông Trương một bộ, còn lại là bên mẹ cô. "Cái này hợp với em." Quý Kiến Quân ôm Tường Tường, đưa cho cô một bộ quân áo và nói. Tô Đan Hồng nói: "Ở nhà em đã có không ít. Vì vậy cô không có ý định mua.
Mua thêm hai cái nữa đi. Quý Kiến Quân nói.
Cả nhà deu mua, chỉ vợ anh không mua, anh làm sao nỡ?
Tô Đan Hồng cười lườm anh một cái, nhưng co cũng không từ chối nữa, liên mua một cái áo khoác và hai bộ đồ lót mới, ngoài ra không mua gì nữa, thật sự có rất nhiều quân áo trong nhà, hơn nữa vẫn còn mới.
Mua quân áo liền cất lên xe, Quý Kiến Quân chở mẹ con các cô đi ăn vặt.
Lúc này vẫn có không ít đồ ăn vặt, mua cho Nhân Nhân, Tê Tê và Viện Viện một cái kẹo bông gòn ăn, Tường Tường rõ ràng cũng muốn, vì thế lại mua cho nó một cái, Quý Kiến Quân cầm cho nó ăn.
Thằng nhóc thối ăn kẹo bông gòn ngọt ngào, vui sướng nhảy cẵng lên trong vòng tay của cha mình.
Cả nhà ăn cơm trưa xong di ra ngoài, mãi đến khoảng 4 giờ mới ve nhà.
Về nhà không bao lâu, Lý Trí liền cưỡi xe đạp tới, nếu như thường ngày anh ấy sẽ đến sớm, nhưng hôm nay trường cho học bù nên anh ấy mới đến muộn.
"Quân áo xinh đẹp." Viện Viện biết đây là cha cô bé, vừa thấy anh ay đến, cô bé liên đưa quần áo cho anh ấy xem.
Đẹp quá, Viện Viện mặc vào khẳng định rất đẹp." Lý Trí khen. Viện Viện quả nhiên cười tít mắt, Quý Kiến Quân giữ Lý Trí ở lại ăn cơm tối, hiện tại trời đã lạnh, trong nhà không ăn cơm nữa, bởi vì món ăn rất nhanh nguội.
Hôm nay ăn hoành thánh nhân thịt, đây là món ăn phương Nam, phương Bắc bọn họ thì ăn sui cảo, nhưng mà hoành thánh nhân thịt cũng ăn rất ngon.
Vỏ mỏng nhân dày, hơn nữa cộng thêm rau và mộc nhĩ giải ngấy, thế là rất nhanh là xong. Mỗi người bưng một cái bát lớn, vừa thổi phù phù vừa ăn.
Món này đơn giản lại ngon, quan trọng là phải ăn khi còn nóng.
Để phòng người nhà chán ăn, Tô Đan Hồng cơ bản đều đổi món ăn, đôi khi là mì, đôi khi là sủi cảo, hoặc mì hoành thánh. Còn có cả bánh bột ngô, bình thường ăn bánh bột ngô đều sẽ uống kèm canh, tóm lại cơ bản đều ngon. Hiện tại tối nào ông Trương lên núi cũng mang theo một ấm trà táo đỏ và cẩu kỷ lên theo, đây là quy củ cũ, bình thường mùa đông, Tô Đan Hồng sẽ làm món nước này.
Dùng nước linh tuyên nấu ra, đặc biệt bổ dưỡng.
Giữa tháng mười một, Quý Kiến Quân bảo Quý Đại Dũng cùng Quý Kiến Hà không cần đi thu hoạch, hơn nữa cho bọn họ nghỉ một ngày, để cho bọn họ ở nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau tiếp tục làm gạch, cân cái gì thì phân làm cái đó.
Mặc dù ông chủ anh rất có tình người, nhưng vẫn muốn họ làm việc.