trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 329

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

1988 Sau khi bước vào giữa tháng 11, công việc ít đi một chút.

Tuy nhiên, từ tháng Chạp trở đi, công việc lại nhiều hơn.

Vì lúc này phải đánh bắt cá để bán, rất nhiều cá đã được đánh bắt ra và chở đến các cửa hàng bán.

Việc kinh doanh cá cũng vô cùng đắt hàng.

Quý Kiến Quân bận rộn, Tô Đan Hồng cũng bận rộn, năm nay cô vốn không muốn làm thịt khô, có điều ngay cả Nhân Nhân và Te Te cũng hỏi năm nay khi nào làm thịt kho. Ông Trương cũng thích ăn.

Cô liên làm một chút, lúc mẹ Tô tới thăm nói với cô, dù sao cũng rảnh rỗi, hơn nữa làm một chút cũng là làm, làm để bán cũng là làm, sao không làm nhiều một chút?

Tô Đan Hồng nghĩ cũng đúng, vì thế cô liên gọi hai người đã làm quen tay là Lý Ngọc Thúy Vương Hồng Hoa bắt đầu tẩm ướp làm thịt khô.

Không làm bằng thịt lợn nhà mình, đều giữ lại để bán, thịt lợn nhà cô cũng rất ngon, giá cả đều phải nâng lên không ít, làm thành thịt khô thì không có lãi. Giá thịt lợn bây giờ không thấp, nhưng cũng không quá cao, một cân thịt lợn khoảng hai đồng hai, Quý Kiến Quân mua thịt lợn ở ngoài về, vì mua quá nhiều một lân nên đều xử lý xong mới đem về, hơn nữa cũng rẻ hơn không ít, lợi nhuận cũng lớn hơn.

Quý Kiến Quân thực sự có ý định làm nhiều một chút, sau đó có thể đợi năm sau lấy qua bên Bắc Kinh bán ra, cũng tăng thêm một sản phẩm.

Nhân Nhân được nghỉ đông, thằng bé liên có trách nhiệm dẫn Tường Tường hiện tại đã biết quấy rối cùng nhau lên núi, không gây thêm phiền lúc mọi người đang bận. Kỳ thi cuối kỳ lân này Nhân Nhân thi được 2 điểm 100, đứng đầu cả lớp, khiến Thạch Đâu rất hâm mộ.

Bởi vì thành tích của thằng bé bình thường hơn nhiều, ngữ văn 78, toán 80, nhưng dù vậy chị dâu thứ Tô cũng rất vui mừng, dẫn Thạch Đầu đi xem một bộ phim.

Hôm nay Thạch Đầu đi theo cha mình đến đây.

"Anh họ cháu đều ở vườn cây ăn quả thứ tư, anh hai anh dẫn Thạch Đầu lên đó đi." Tô Đan Hồng nói.

Tô Tiến Đảng hỏi Thạch Đầu có biết vườn cây ăn quả thứ tư hay không, Thạch Đâu nói không biết, thăng bé còn chưa đi bao giờ không còn cách nào Tô Tiến Đảng cũng chỉ có thể dẫn thăng bé đi.

Sau khi trở về liên nói: "Đan Hồng, năm nay làm bao nhiêu thịt khô thế?"

Tô Đan Hồng vừa nghe đã hiểu, nói: "Năm nay còn phải cung cấp cho cửa hàng bên Bắc Kinh, không bán ra ngoài.

Tô Tiến Đảng có chút tiếc nuối, tay nghề này của em gái anh ta bây giờ thật sự không có gì để nói, làm xong đưa cho anh ta một ít nếm thử, về phân muốn bán, vậy thì không có. Tô Đan Hồng năm nay cũng không có ý định làm nhiều, mệt người, hơn nữa hương vị cũng không nhỏ, sân sau bên kia đều treo đây rồi, những thứ này cô định mượn sân sau nhà thím Dương một chút, thím Dương cũng đồng ý.

Hỏi có đưa hàng không, cũng không chỉ Tô Tiến Đảng hỏi, ông Tần cũng từng tới hỏi, thật sự là món thịt khô nhà Kiến Quân này quá ngon.

Tuy nhiên, Tô Đan Hồng đều thống nhất từ chối.

Bên Bắc Kinh cần, còn có bên thành phố Đại Học cũng có không ít người đến đặt trước, đương nhiên cô phải thu xếp cho cua hang nha minh.

Nhất là bên thành phố Đại Học, toàn là khách hàng cũ, dù thế nào cũng phải cho khách hàng cũ phúc lợi.

Quý Kiến Quân cười nói rằng công việc kinh doanh thịt khô của cô còn khiến người ta thèm nhỏ dãi hơn những món khác trong cửa hàng.

Tô Đan Hồng cười liếc anh một cái, đó là bởi vì cô không làm thịt khô quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có khoảng thời gian này có, vật hiếm sẽ quý, tự nhiên sẽ được chào đón, bởi vì bỏ lỡ thì chỉ có thể đợi sang năm. Thịt khô mỗi năm mới có một lân, thế nào cũng sẽ được chào đón, nhất là thịt khô ngon như vậy.

Hai vợ chồng mỗi người một việc deu bận rộn đến tận hai mươi tháng chạp.

Quý Kiến Quân bắt đầu g.i.ế.c lợn. Hơn ba mươi con lợn chia làm năm ngày giết, đến ngày 25 tháng Chạp cơ bản đã bán hết. Chia cho Tô Tiến Đảng và ông Tần mỗi người một con, bán ba con cho cửa hàng bên Tiêu Đại Quân, còn lại Quý Kiến Quân toàn bộ vận chuyển đến bên thành phố Đại Học.

Giá cả ở thành phố Đại học cao hơn, nhưng dù vậy, thịt lợn nhà anh cũng bị cướp sạch.

Ví dụ như bác Cao, ông trực tiếp mang theo hai đứa con trai từ trung tâm thành phố trở về, đều đã ba bốn mươi tuổi, ăn mặc như những người thành đạt.

Mỗi người đến đây trực tiếp đòi nửa con.

Bởi vì mỗi người bọn họ cũng có nhà mẹ đẻ của vợ, chia một phân làm sao tính là nhiêu? Nhưng trước đó, gia đình này cũng từng đến mua thịt dê rồi. Quý Kiến Quân trong khoảng thời gian mồng mười tháng chạp đã g.i.ế.c không ít dê, tất cả đều là hàng chất lượng tốt, nhà bác Cao mua không ít, hiện giờ lại tới lấy thịt lợn, đây đúng là khiến cho không ít người trêu chọc.

"Cửa hàng nhà Quý Kiến Quân đều dựa vào cả nhà lão Cao ông chống đỡ."

"Còn không phải à, lúc trước mới khiêng ba con dê trở về, con nào con nấy béo tốt săn chắc, hiện tại lại đến lấy thịt heo.'

"Tiên lương hưu hàng tháng cũng deu cống hiến vào cửa hàng Quý Kiến Quân hết.

"Nhắc mới nhớ, tôi cũng không khác mấy, không dễ gì mới góp được một chút, thời gian trước toàn bộ đều tiêu hết vào thịt dê." "Thịt dê này, khỏi phải nói, thật sự là bổi"

" Đúng, bổI"

Những ông bà già của thành phố Đại Học này tất cả đều có lương hưu, trước kia đã từng khổ như vậy, nên hiện giờ ai nấy đều phóng khoáng vô cùng.

Vả lại bởi vì tuổi tác lớn, cũng đặc biệt chú ý đến vấn đề sức khỏe của mình, thêm nữa có tiền, đương nhiên là muốn tìm chút đồ ăn ngon bồi bổ.

Không phải sao, về cơ bản tiền đều được tiêu vào cửa hàng này của Quý Kiến Quân, cũng bởi vì bên này không có bán rau, bằng không rau cu cũng không cần đi chỗ khác mua, ở bên này toàn bộ bao trọn.

Bây giờ điều kiện càng ngày càng tốt, rất nhiều nhà đều có tủ lạnh, mua rồi nhét vào tủ lạnh, vậy còn sợ hỏng sao, giữ lại ăn dần.

Thực ra mà nói, đồ ở cửa hàng của Quý Kiến Quân rất bình thường, những cửa hàng khác cũng có bán, nhưng sau khi ăn xong liền có thể cảm thấy đồ trong nhà anh là tốt nhất.

Không cần biết đó là thứ gì, chỉ cân được bày ra, chất lượng vật phẩm đồ nhà anh đều tốt hơn những người khác Nhìn bê ngoài thì không nhìn ra, nhưng ăn là biết ngay, ví dụ như một hai năm gân đây, bọn học đến bệnh viện làm kiểm tra, các chỉ số khác đều rất bình thường. Tám trong số mười thực khách cũ cho rằng là đồ vật trong cửa hàng của Quý Kiến Quân đã hỗ trợ một phân.

Mặc dù những thực khách cũ này biết rằng Quý Kiến Quân đã mở cửa hàng thứ hai, chất lượng đồ đều không khác là bao, nhưng bọn họ vẫn quen đến cửa hàng này để mua.

Bận rộn đến cuối năm.

Quý Kiến Quân bắt dau mua sắm đồ tết. Hàng Tết năm nay cũng rất phong phú, một miếng thịt ba chỉ khoảng hai cân, một cân đường đỏ, một cân đường trắng, trứng gà cũng hai cân, cái khác chính là bánh ngọt điểm tâm, có thể mang đi thăm người thân, đem đi rất có mặt mũi. Cuộc sống của mọi người bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng dù có tốt hơn thì những thứ này trong năm 1988 này vẫn lấy ra được.

Hơn nữa những thứ này đều là lấy không, không cắt xén tiên lương.

Ngoài ra, Quý Kiến Quân cũng tặng quà tết cho những người lớn tuổi trong thôn, dẫn cha nuoianh cung nhau di tang.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 329