Tuy ông Trương đã đến thôn
một thời gian khá dài, trong
thôn cũng có nhiều người đều
biết ông, nhưng ông Trương
không tiếp xúc với người trong
thôn nhiều lắm.
Lân này đã quen thuộc.
Bọn họ cực kỳ kính trọng ông
Trương, phải biết rằng đây là
giáo sư đến từ Bắc Kinh, hơn
nữa còn là cha nuôi của Quý
Kiến Quân.
Mà ông Trương cũng đã chứng
kiến khí độ và lòng dạ của con
nuôi, điều này khiến ông ấy tự hào vô cùng.
Bởi vì tự hào, nên ông vung tay lên nói, nếu có ai cần viết câu đối hai bên cửa, ông ấy sẽ viết chol
Vừa nghe thế, ánh mắt đám người đều sáng lên.
Vì thế kế tiếp, ông Trương rất bận, có điều ông ấy làm việc rất vui vẻ.
Mà người trong thôn cũng thật sự phục, không hổ là giáo sư của đại học Bắc Kinh ở Bắc Kinh, nhìn chữ thư pháp này, còn đẹp hơn cả họ mua, hơn nữa cũng hết sức mạnh mẽ, liên đã thấy thoải mái.
Hơn nữa lúc ông ấy viết câu đối hai bên cửa, Nhân Nhân cũng viết thư pháp bên cạnh.
Mặc dù chữ viết còn khá non nớt, nhưng tư thế nghiêm túc, hơn nữa cũng ra dáng ra hình, nghe nói lân này thằng bé thi được hai điểm 100, điều này khiến người trong thôn rất khâm phục.
Tô Đan Hồng chưa từng đọc sách gì, Quý Kiến Quân bận rộn cực kỳ, cũng không rảnh để ý bọn trẻ.
Về phần hai ông bà nội là cha Quý và mẹ Quý, cũng rất bận rộn.
Nhân Nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh ông nó, nhưng thành tích tốt như thế, hơn nữa thằng bé lễ phép vô cùng, còn có thư pháp này nữa.
Đám người đều đều cảm khái, đây dù sao cũng là giáo sư.
Đứa nhỏ Nhân Nhân này cứ tiếp tục bồi dưỡng, về sau cũng khó lường.
So với Nhân Nhân thì Tê Tê khác nhiều, càng lớn bản tính cậu bé càng lộ ra.
Lúc trước anh trai nó ở tuổi này đã học rất nhiều thứ, nhưng Tề Tê chỉ học 50 - 60%, sau đó không thích học tiếp.
Trời lạnh thế này mà hôm nào cũng chạy ra ngoài.
Tường Tường muốn di theo cậu bé, đi theo anh trai nó có rất nhiêu thứ để vui chơi, nó thích đi theo anh hai, vê phần anh cả thì không được, anh cả sẽ ôm nó dạy nó đọc sách, nó sợ anh cả nó.
Còn nhỏ tuổi đã như quỷ.
Nhưng Tô Đan Hồng cũng mặc kệ, dù Te Tê bị em trai làm phiên, nhưng lại không dám dùng những biện pháp đối phó với người ngoài để đối phó với nó.
Ở bên ngoài, cậu bé chính là một tiểu bá vương, ai làm cậu bé khó chịu, nó sẽ khiến người đó khó chịu lại, trực tiếp dùng nắm đ.ấ.m là chuyện thường thấy. Trong nhà Tô Đan Hồng lúc nào cũng có kẹo sữa và đồ ăn vặt để lấy qua nhận lỗi.
Cô cũng đánh Te Tê, nhưng thằng nhóc này rắn chắc, căn bản không coi mấy cái đánh của cô ra gì, lúc đánh thì nhận sai nhưng đánh xong nên làm gì vẫn làm dó.
Có thể bắt nó làm sao bây giờ? Chỉ là mặc dù thích đánh người, nhưng thằng nhóc này cũng có nhiều bạn bè, những đứa trẻ trong thôn, dù lớn hơn chút cũng thích chơi cùng nó.
Vì sao?
Bởi vì nó rất phóng khoáng!
Có miếng ăn nào là cậu bé đều sẵn sàng bẻ một chút cho những đồng bọn khác nếm thử. Hơn nữa bây giờ cứ mỗi khi đến mùa trái cây bận rộn, Tê Tê cũng dẫn bọn nó lên núi giúp đỡ, những đứa nào có quan hệ không tốt với nó, nó đã đá thẳng người ta đi rồi, căn bản đừng mơ lên vườn trái cây nhà nó, nghiễm nhiên chính là vẻ một thằng con trai bá đạo của địa chủ ra vẻ ta đây.
Nhưng lên vườn trái cây giúp đỡ có không ít lợi lộc.
Một ngày làm việc có thể lấy tiên lương, còn có trái cây ăn, hoặc là có thể đổi tiền lương thành trứng gà mang về ăn. Điều này là vận động cực kỳ tốt đối với lũ trẻ tràn ngập sức sống.
Te Tê không thích làm việc, nói chung cậu bé đều sai người khác làm, lại còn kiểm tra người khác làm tốt hay không tốt, làm không tốt nó sẽ chỉ ra để sửa lại, sửa xong mới có thể tiếp tục làm, nếu không đừng lãng phí đồ, biến đi.
Tô Đan Hồng thấy dáng vẻ bá đạo của cậu bé nên nghĩ nó sẽ không thể kết bạn, nhưng nhân duyên của nó rất tốt.
Hơn nữa không biết thằng nhóc này học ở đâu, miệng không biết từ khi nào bắt đầu trở nên ngọt xớt. Ví dụ như sáng nay nó đã tới bôi dầu: "Mẹ, chúng nó đều rất hâm mộ con có quân áo mới, hâm mộ nhà mình có tiền như vậy." "Sau đó thì sao?" Tô Đan Hồng hỏi.
Ừ, nhà cô quả thật có tiền, năm nay cô liếc qua bảng tổng kết của Quý Kiến Quân một cái, số tiền lời kiếm được năm nay còn hơn gấp đôi năm ngoái một ít. "Mẹ, con định lấy ít tiền tiêu vặt mua ít pháo mời chúng nó chơi, nhưng mà con không tự chơi đâu, con cho chúng nó chơi thôi." Tê Te nói.
"Chắc chắn con không chơi?" Tô Đan Hồng nhìn cậu bé. "Nam tử hán đại trượng phu, lời này chinh mẹ dạy cho con, lời chắc như đỉnh đóng cột, con đã nói không chơi thì sẽ không chơi!" Tê Tề nói.
"Được roi đi thôi." Tô Đan Hồng cười mắng.
"Mẹ, mẹ tốt quá, bọn trẻ con trong thôn đều hâm mộ con có người mẹ như mẹ." Tê Tê ôm cô, nói như vậy.
Thằng nhóc mặc dù rất nghịch ngợm, nhưng lúc này cũng vô cùng khiến Tô Đan Hồng mềm lòng, cho thằng bé 5 hào: "Chơi di
"Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt.' Te Tề nói xong liền chuồn mất. Để lại Tô Đan Hồng ở nhà với lòng tràn đầy sung sướng, quả nhiên không có con gái, nhìn con trai cũng có cảm giác thanh thú.
Nói đến con gái, Viện Viện đã bị đưa vê trong lúc Lý Trí nghỉ ngơi.
Hai ngày trước Lý Trí còn đưa Viện Viện đến đây, nhân tiện mang đến khá nhiều sách tham khảo cho Nhân Nhân, cũng mang ít truyện cười đến cho Tề Tê.
Rõ ràng con nhóc Viện Viện này nhớ cô, sau khi tới đây là không muốn đi nữa, còn chơi thân với Tường Tường, Tường Tường còn nhớ rõ cô bé, dù sao cũng gân như lớn lên cùng nhau.
"Mẹ, ăn bánh." Tô Đan Hồng tới nói.
Tô Đan Hồng liên cam cho nó một miếng bánh ăn.
Thằng bé ăn uống rất tốt, ngày nào cũng ăn không ngớt miệng, lớn lên bu bẫm, Tô Đan Hồng còn không ôm nó được.
Tô Đan Hồng đi đưa hàng tết cho mẹ vợ đã trở lại, anh thế đứa con trai béo mập lên.
"Lại ăn cái gì?” Quý Kiến Quân hỏi.
"Ngon lắm, cha ăn?' Tường Tường nhìn anh.
"Cha ăn rồi." Quý Kiến Quân cười cười.
Mặc dù sắc mặt Quý Kiến Quân nhìn cũng khá tốt, nhưng Tô Đan Hồng rõ ràng cảm nhận được anh không vui cho lắm. Quả nhiên một lúc sau anh không kìm được tự nói: Anh nhìn thấy mẹ với Quý Vân Vân ở cùng một chỗ!"
Hiển nhiên Quý Kiến Quân còn chưa biết chuyện mẹ Quý đã tha thứ cho Quý Vân Vân.
Tô Đan Hồng không nói gì, nhìn anh.
Cô là con dâu, loại chuyện này cô khó mà nói, đương nhiên lúc ở cùng mẹ ruột, cô cũng không ngại phàn nàn một chút, nhưng trước mặt Quý Kiến Quân vẫn là thôi đi.
"Sao mẹ lại hồ đồ như thế, chẳng lẽ bà ấy đã quên trước đó Quy Vân Vân đã chọc giận mẹ đến mức vào bệnh viện như thế nào hay saol" Quý Kiến Quân tiếp tục nói.
"Mẹ vẫn luôn rất mềm lòng, như bây giờ cũng bình thường. Tô Đan Hồng vẫn khách quan đánh giá một câu.
Chỉ cần Quý Vân Vân tình nguyện cúi đầu, với tính tình của mẹ chồng cô sao có thể không muốn tha thứ cho cô ta?”
"Anh xem ý của mẹ, năm nay bà ấy muốn đưa Quý Vân Vân về an tết." Quý Kiến Quân tiếp tục đen mặt nói.