trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 345

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chuyện nhà bà ngoại gia xây nhà lâu này đối với Te Tê và Tường Tường có ảnh hưởng không nhỏ, đặc biệt là Tường Tường. Tê Tê còn tốt chút, bởi vì nó còn biết rõ tình hình nhà mình, tuy rằng là áo cơm không lo, nhưng muốn nói giàu có vậy thì không tính là giàu có, nhà lâu cần rất nhiều tiền. Trong nhà lấy tiên từ đâu ra để xây nhà chứ? Tường Tường không có nhiều băn khoăn như vậy, cùng mẹ nó nói không thông, liền chờ cha nó trở về rồi nói.

Nghe được con trai nhỏ hỏi nhà mình vì sao không xây được nhà lầu, Quý Kiến Quân liền cười: "Nhà chúng ta phải chậm rãi, bây giờ còn chưa xây được nhà lâu."

Kỳ thật hiện tại muốn xây nhà lâu, số tiên kia cũng sẽ lấy ra được, trong nhà tiền thu vào nhiêu như vậy, cũng không đến nỗi ngay cả chút tiên tiết kiệm này cũng không lấy ra được phải không?

Nhưng bấy giờ trong nhà cũng đủ sống, hơn nữa nhà này là được xây khi anh và vợ đám cưới, hiện tại cũng còn mới, không cần lại xây nhà lầu.

"Con nhìn thấy nhà lâu của nhà bà ngoại rất tốt, anh họ mỗi người ở một phòng!" Tường Tường hâm mộ nói.

"Cùng nhau ngủ với các anh trai con cũng khá tốt, con muốn uống nước cũng không cần tự xuống đất, bảo anh trai con là anh có thể giúp con, nếu không con phải tự đi rót nước uống. Quý Kiến Quân vô cùng có kiên nhẫn với con trai nhỏ.

"Con có thể tự rót” Tường Tường không vui nói.

Nó muốn có phòng của mình hơn.

"Vậy chờ mấy năm nữa, nhà chúng ta bây giờ mỗi tháng còn phải chi ra nhiều tiền lương như vậy, lại còn phải nuôi ba anh em các con, không thừa nhiều tiên đâu." Quý Kiến Quân nói.

Lời này đã khiến cho Tường Tường không lời nào để nói, nó cũng biết cần rất nhiều tiền mới xây được nhà.

"Nhà chúng ta thật sự nghèo như vậy sao." Tường Tường thở dài.

"Không nghèo." Quý Kiến Quân cười.

Không nghèo cũng xây không nổi nhà lầu." Tường Tường nhìn cha nó nói.

"Nghèo là mua không nổi quân áo mới, ăn không đủ no bụng, nhà chúng ta lại có quân áo mới, mỗi ngày đều có thể ăn cơm no, không tính là nghèo, nhiều lắm không tính là giàu có, nhưng chờ sau này con và các anh con đều trưởng thành, đến lúc đó liền có thể giúp cha, lúc ấy, nhà ta gân như có thể xây được nhà lầu rồi" Quý Kiến Quân cười nói.

"Vậy con và các anh trai sẽ nhanh lớn lên!" Tường Tường vội vàng nói.

Chuyện xây nhà lâu cũng coi như đi qua, nhưng Tường Tường rõ ràng bị ảnh hưởng nho nhỏ, ví dụ, bây giờ nó sẽ không mang kẹo đi ra ngoài cho các bạn nhỏ an.

Tô Đan Hồng nghe nói, có một vài bạn nhỏ hỏi nó, nó liền nói thẳng: "Nhà tớ bây giờ nghèo đến nỗi ngay cả nhà lâu cũng xây không được, làm gì có nhiều tiền như vậy để mua kẹo ăn? Các cậu cũng không biết mỗi tháng cha tớ phải trả bao nhiêu tiên công đâu."

Những đứa trẻ con đó kỳ thật cũng là có nghe người lớn đề cập một ít, Quý Kiến Quân mỗi tháng phải chi ra hai ba ngàn đồng tiền lương, đây là chuyện rất rõ ràng, cho nên nghe Tường Tường nói như vậy cũng gật đầu.

Đại khái cảm thấy nó có chút đáng thương, cho nên khi đào trứng chim, đều chia thêm cho nó một cái để nó có thể ăn nhiêu một chút.

Tô Đan Hồng lắc đầu, cũng là rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không quản nhiều.

Nhân Nhân và ông Trương vừa đi Bắc Kinh liên mãi cho đến mùng 8 tháng chạp mới trở về. Hai ông cháu mang về không tít đặc sản Bắc Kinh, trước khi trở ve đã gọi điện thoại trước, Quý Kiến Quân lái xe đi đón.

Bao lớn bao nhỏ được xách trở vê, Tô Đan Hồng nhìn thấy cũng nhịn không được nói: Cha nuôi, cha cũng không cần chiều mấy thằng nhóc này như vậy đâu."

Đi đường thôi đã đủ khiến người mệt mỏi, còn phải mang nhiều đồ như vậy, như này có bao nhiêu khó khăn chứ?

"Cũng không mộệt, đều trực tiếp để trên xe, vừa xuống xe liên có Kiến Quân xách giúp" Ông Trương cười nói.

Tô Đan Hồng cũng không nói gì, Tâ Tê và Tường Tường rất vui vẻ, bởi vì mua không ít thứ tốt vê.

"Nhanh đi nấu nước, chuẩn bị nước tắm cho ông con và anh cả con." Tô Đan Hồng tống cổ Te Te đi.

Te Tê liên đi nấu nước trước, nó làm việc này đã rất quen thuộc, ngày thường cũng không thiếu đồng bọn cùng nó di ra ngoài nướng khoai lang gì đó.

Te Tê phụ trách nấu nước, Tô Đan Hồng liền bắt đầu nấu cơm. Cũng không ăn quá phức tạp, chỉ ăn sủi cảo rau cần thịt bò. Ông Trương và Nhân Nhân nhanh chóng tắm rửa, trong ngày trời lạnh như này, thật là có chút dơ, trên một đoạn đường này đúng là không thể nhẹ nhàng được.

'Anh cả, Bắc Kinh vui không?" Đôi mắt Tường Tường tỏa sáng hỏi anh cả nó.

Nhân Nhân nhướng mày nói: "Vui chứ, đồ vật bên kia vô cùng nhiều, cũng nhiều loại, thành thị cũng phồn hoa, chỗ chúng ta không thể so với bên kia được." Lời này vừa ra, Tường Tường liền vô cùng hứng thú.

Anh và ông đi cũng không mang theo em đi!" Tường Tường lại bắt đầu càu nhàu.

"Đó là chuyện không thể nào, chỗ chúng ta đã lạnh như này, bên kia còn lạnh hơn, tuyết cũng rơi dày, em đi căn bản không ra được cửa." Nhân Nhân làm ra tư thế miêu tả tuyết rơi dày như thế nào cho nó xem.

Tường Tường cũng chỉ có thể bỏ ý tưởng kia, cái này đúng như những gì mẹ no đã nói.

"Em bây giờ còn quá nhỏ, chờ em lớn lên một chút là có thể đi." Nhân Nhân an ủi nó.

"Vậy phải lớn như nào?" Tường Tường hỏi.

"Ít nhất phải lớn như anh hai em." Nhân Nhân gật đầu nói. "Vậy rất nhanh em sẽ lớn như thế!" Tường Tường lập tức nói. Nhân Nhân cười cười: “ Đúng là rất nhanh, cho nên không cân sốt ruột, mỗi ngày ăn nhiều một chút là được."

Tường Tường được an ủi thành công, sau đó mang một ít kẹo từ đống kẹo kia đi ra ngoài khoác loác với các bạn nó. Khoác loác được một nửa đã bị gọi trở về ăn cơm tối.

Lân này ông Trương chủ yếu đại diện Quý Kiến Quân đi Bắc Kinh xem một chút cửa hàng, cũng thuận tiện làm tổng kết.

Hai vợ chồng Lâm Đại Vi làm rất không tồi, thu nhập của cửa hàng cũng rất khả quan, đặc biệt là thổ sản vùng núi, rất hiếm lạ, gân như là một phần chủ chốt của chỗ kia rồi.

So với năm nay, cuộc sống của hai vợ chông Lâm Đại Vị rõ ràng cũng tốt hơn rất nhiều, hai vợ chồng bọn họ vô cùng cảm kích ông Trương.

Ông Trương dặn dò bọn họ, làm việc nghiêm túc, sau này tranh thủ mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh, mặc dù là nhỏ một chút, nhưng sau này cũng có thể sống ở bên này, như vậy cũng coi như đáng giá cho năm đó chuyển đến Bắc Kinh sinh sống rồi.

Hai vợ chồng cũng chấp nhận, hơn nữa cũng không phải chưa từng đi ra ngoài làm việc, trông cửa hàng cho Quý Kiến Quân là việc tốt nhất trong những việc họ đã từng làm, hai vợ chồng đều không muốn bỏ lỡ.

Suy cho cùng Quý Kiến Quân lúc trước đã nói ra điều kiện trước.

Làm cho anh, anh có thể bảo đảm bọn họ có thể mua được nhà ở Bắc Kinh sống.

Bây giờ nhập hộ không khó khăn như sau này.

Mà nếu không làm, hoặc là có lòng dạ không tốt nào đó, vậy tổn thất tất nhiên sẽ lớn.

Quý Kiến Quân tổn thất nhiêu lắm chỉ là một nghìn đồng, con số này đối với anh mà nói không tính là cái gì.

Cũng may, hai vợ chồng Lâm Đại Vi có thể được ông Trương tiến cử cho Quý Kiến Quân, đúng là không phải hạng người ngang ngược có dã tâm.

Năm nay trong nhà cũng làm thịt khô, chuẩn bị làm một ít đưa đi thành phố Đại Học, dư lại toàn bộ chuyển đi Bắc Kinh, cho nên Tô Đan Hồng tương đối bận.

Hiện tại ông Trương đã trở lại, thức ăn trên núi liên giao cho ông ấy, Tô Đan Hồng cũng nhàn không ít.

"Mẹ năm nay không định trở về ăn tết." Hôm nay Quý Kiến Quân từ nhà văn hoá thôn trở vê liên nói.

Quý Kiến Văn gọi điện thoại đến, nhà văn hoá thôn mở đài phát thanh gọi lên nghe, liên mang theo tin tức như vậy trở về.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 345