trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 347

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Là lỗ tai không được tốt, nhưng cô ấy toàn đến đưa đậu phụ miễn phí cho cha con ăn, cha cháu cũng đưa cá đưa thịt cho cô ấy." Tiêu Tuấn nhỏ giọng nói. Nghe đến đó, Quý Kiến Quân cũng gần như hiểu rõ.

Anh nhìn Tiêu Tuấn, hỏi: "Vậy cháu cảm thấy như thế nào?” "Nếu cha cháu muốn cưới, vậy cứ cưới đi, cháu thấy người phụ nữ kia cũng không phải người xấu, hơn nữa cha cháu cũng không thể cứ một mình như vậy.' Tiêu Tuấn nghĩ rất thoáng nói.

Chân cha nó không được, tuy rằng ở trong lòng nó, cha vẫn là một người đầu đội trời chân đạp đất, nhưng năm nay cha cũng không phải rất già, nên có một người bạn đời, còn vê người mẹ trước kia của nó, nó coi như đã không có.

Cho nên nó ủng hộ cha nó lại cưới một người khác, cuộc sống sau này còn dài, dù sao cũng phải có người giúp đỡ cha nó một chút không phải sao?

Quý Kiến Quân vỗ võ bả vai nó: "Xem ý của cha cháu đi, nếu ông ấy muốn cưới, thế cũng nhanh rồi, còn vê nhà ông Trân, vậy cháu cũng không cần lo lắng, cha cháu muốn cưới con gái nhà họ, vậy cũng bạc đãi không được cháu.

"Cháu cũng không sợ, cháu đã lớn như vậy, ai có thể bắt nạt được cháu chứ?" Tiêu Tuấn nhướng mày nói.

Quý Kiến Quân cười cười: 'Ăn nhiều một chút, chờ cháu lớn lên chút, chú đưa cháu tiến vào bộ đội."

"Được!" Ánh mắt Tiêu Tuấn sáng lên.

Tiêu Đại Quân đúng là cùng Trân Song Song của nhà bán đậu phụ cách vách vừa mắt nhau, nhưng anh ta có chút do dự và chân chờ. Một người liên lụy người nhà như anh ta, bản thân còn là người tàn tật, người ta có thể chướng mắt anh ta, hơn nữa anh ta còn lớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy.

Nhưng vừa tự ti lại vừa nhịn không được ôm một tia mong đợi, anh ta đưa cá cho cô ấy ăn, cô ấy cũng đưa đậu phụ cho anh ta ăn, đây có phải nói rõ cô ấy cũng có chút thích anh ta hay không?

Thằng nhóc Tiêu Tuấn này cũng đã biết, bà nó lại càng không cần phải nói.

Mẹ Đại Quân từ bên ngoài trở vê liên nhìn thấy Quý Kiến Quân mang đồ tết đến, cười nói: "Kiến Quân đã tới rồi à?"

"Tới rồi ạ." Đại Quân gật đầu nói. Mẹ Đại Quân liền bắt đầu chia một ít thịt và cá ra, còn có một gói đường đỏ, nói: "Mấy thứ này con mang đi cho Song Song di. Me, mẹ đây là làm gì chứ?" Đại Quân mất tự nhiên nói: "Lam gì có tặng đồ tết nặng như này cho nhà hàng xóm chứ.

"Chút tâm tư kia của con mẹ còn không biết ư?" Mẹ Đại Quân nghe vậy, liên tức giận nói.

"Con, con có thể có tâm tư gì chứ. Đại Quân lúng túng nói. Cô gái Song Song kia mẹ đã xem qua, tính tình là một người không tồi, hơn nữa nhà cô ấy cũng có ý với con, mẹ thấy cha mẹ cô ấy đều rất vừa lòng con, cũng chính là thấy con xuất thân từ bộ đội, không đến nỗi nào, nếu không nhà chúng ta thật đúng là nhất định sẽ không có cơ hội. Mẹ Đại Quân nói. Thời gian này bà ấy đi ra bên ngoài tán gẫu với người ta, đương nhiên cũng đoán được vấn đề chân của con bà ấy.

Đây không phải chuyện mất mặt gì cả, đây là vết thương do đền đáp tổ quốc lưu lại, dù là ai cũng phải xem trọng mấy phân, tin tức đương nhiên cũng truyền tới nhà họ Trần.

Khỏi phải nói, ánh mắt của hai vị kia của nhà họ Trần nhìn con trai bà ấy cũng như thế.

Còn về Trân Song Song, cũng là thích con trai bà ấy, bà ấy đều nhìn thấy ở trong mắt.

"Mẹ, mẹ không cân đi ra bên ngoài nói bậy, đừng để người ta nghị luận nhà họ Trân" Đại Quân liền nói.

'Không nói bậy, nhanh chóng đi đi, con đưa đi, nhà họ Trân bên kia cũng biết thái độ của chúng ta, đúng rôi, Kiến Quân đến đây con có nói với nó không? Mẹ Đại Quân nói.

"Chuyện vẫn chưa đâu ra đâu, có gì tốt để nói chứ” Đại Quân lắc đầu nói.

"Được rồi, lân sau phải mời Kiến Quân uống rượu mừng." Mẹ Đại Quân nói.

Đại Quân hết cách với thái độ của mẹ anh ấy, nhưng vẫn cầm quà tết đưa đi, nhà họ Trân cũng nhận lấy.

Mẹ, những thứ này là ai mang tới vậy?" Đứa con gái quá tuổi lấy chồng Trân Song Song từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy mấy thứ này trên bàn.

"Đại Quân mang đến đây." Mẹ Trân nhìn con gái, nói.

Trần Song Song tức khắc vui vẻ: "Anh ấy... anh ấy làm sao lại đưa nhiều thứ tốt đến đây vậy."

Cha Trân không nói chuyện, đang nhặt hạt đậu, mẹ Trân nói: 了Dai Quân đây là có ý với con. Mặt Trần Song Song liên đỏ lên. Con gái tuổi lớn như cô ấy đương nhiên là rất muốn được gả ra ngoài, nhưng cô ấy cũng không có bởi vì tuổi mình lớn mà gả thấp, tùy tiện chọn một người đàn ông để gả đi.

Nhưng đối với Tiêu Đại Quân, cô ấy thật sự thích anh ấy.

Nhìn cánh tay thô kia của anh ấy, rất có lực, cho dù là g.i.ế.c heo mổ gà hay mổ cá, anh ấy đều có thể làm tốt.

Kỳ thật quan trọng nhất vẫn là lân đầu tiên khi cô ấy đối diện với anh, khi đó cô ấy đi vác hạt đậu, có chút nặng, vác không nổi, nhưng mà số đậu này liền bị người đàn ông này dùng sức một chút liên xách lên được. Anh trực tiếp đưa đến cửa nhà cô ấy, cũng không nói gì liền đi trở về.

Nhưng chính là lúc ấy, người đàn ông này đã để lại ấn tượng vô cùng sâu khắc cho cô ấy. Tuy rằng chân không tiện, nhưng anh là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, mặc dù chống gậy nhưng vẫn là một người đàn ông như bao người đàn ông khác!

Sau đó lại tiếp tục quan sát, cô ấy bất tri bất giác liền thích người đàn ông thô kệch này. Chỉ là cô ấy cũng có chút tự tỉ, lỗ tai cô ấy không được tốt, thanh âm nhỏ cũng không nghe được, cũng chính vì như vậy cho nên cô ấy mới ở vậy đến giờ. Đây là chuyện hàng xóm đều biết, cũng không biết Đại Quân có chê cô ấy hay không, có chướng mắt cô ấy hay không. Nhưng bây giờ nhìn thấy Đại Quân đưa tới quà tết như này, lại có lời này của mẹ cô ấy, trong lòng cô ấy cực kỳ vui vẻ. Song Song, con nói thật với mẹ, trong lòng con nghĩ như thế nào?” Mẹ Trần hỏi.

Mẹ, con... Con cũng không biết." Trần Song Song cúi đầu nói.

Nói là không biết, nhưng dáng vẻ này còn chưa đủ rõ ràng sao?

Mẹ Trần nói: "Vậy quên đi, về sau lại tìm một người khác, mấy thứ này đợi lát nữa mẹ còn trả lại.

"Mẹ." Trân Song Song vội vàng ngẩng đầu, sốt ruột nói.

Sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của mẹ, tức khắc biết mẹ cô ấy là đang nói đùa, mặt cô ấy lập tức đỏ lừ.

"Đại Quân không tôi.' Cha Trân vẫn luôn trâm mặc ít lời, mở miệng nói.

" Đúng là không tồi, nhưng chỉ là mang theo đứa con trai, hơn nữa hiện tại còn lớn như vậy. Mẹ Trần nói.

"Đây thì có là gì chứ." Cha Trân không thèm để ý nói.

Đúng là không có gì, nhưng nhà bọn họ có đứa con trai, cũng coi như là có người kế thừa hương khói, nhà chúng ta còn không có, cho nên tôi định sau này để đứa trẻ Song Song sinh ra, trực tiếp nhập hộ nhà chúng ta, sau này sản nghiệp nhà họ Trần liên cho cháu tôi, còn về nhà bọn họ sẽ cho đứa trẻ Tiêu Tuấn kia, cũng đỡ phải có tranh chấp gì đó." Mẹ Trần nói.

Cha Trần sửng sốt, chợt cũng động lòng. Trân Song Song nói: "Mẹ, như vậy có được không?”

"Sao không được? Tài sản nhà chúng ta sau này đều để lại cho con trai con, đây ít đi bao nhiêu chuyện phiền toái không phải sao?" Mẹ Trần nói: "Đây cũng là yêu cầu duy nhất mà mẹ đưa cho Đại Quân, con lén đi gặp nó, nói điều kiện nhà chúng ta với nó, nếu đồng ý, vậy các con liên nhanh đi đăng ký kết hôn đi, nếu không đồng ý, vậy thì quên đi."

Đúng vậy, thời đại này kết hôn chính là nhanh chóng như vậy, nhìn vừa mắt thì trực tiếp đi đăng ký kết hôn, một khi đăng ký kết hôn chính là cả đời, cả đời đều nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau trải qua hoạn nạn.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 347