cô đơn lạnh leo
Mẹ Quý và Quý Kiến Văn về nhà
lúc 11 giờ rưỡi.
Ngày mai Quý Kiến Văn khai
giảng, bây giờ chắc chắn Vân Lệ
Lệ cũng chẳng kinh doanh nổi
nữa, đừng nói không thể tiếp
tục, kể cả số tiền trước đó kiếm
được và một chút tiền tiết kiệm
dư ra cũng thua toàn bộ.
Bây giờ cả nhà chỉ còn dựa vào
công việc này của Quý Kiến
Văn.
Cho nên anh ta cũng không bối
rối, nói thẳng chuyện vay tiền
trước mặt Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng, hơn nữa không khiến anh ba khó xử.
Nói thẳng tiền này anh ta vay trước, nhớ sổ sách của anh ta là được.
Mà lần này vay không ít, trực tiếp hơn một vạn đồng.
"Mất nhiều thế ư?" Tô Đan Hồng hỏi.
Sắc mặt mẹ Quý có hơi uể oải, biết thằng ba có thể cứu con gái mình, nếu Tô Đan Hồng không đồng ý, vậy Quý Kiến Quân chắc chắn không lấy ra số tiên này. "Những máy móc ở nhà máy đều vay để mua, còn tiền công công nhân, phí thuê nhà máy, với cả bôi thường những người nhập hàng... Mẹ Quý nói, cũng không thể nói tiếp.
Tô Đan Hồng nói: "Những việc này mẹ không cân nhọc lòng, chuyện của người trẻ để người trẻ giải quyết.
Mẹ Quý nhìn cô một cái, nói: "Đan Hồng, mẹ biết con giận mẹ, nhưng Vân Vân ở bên ngoài một mình, mẹ cũng không yên tâm nên mới...
"Nói đùa, con nào có tức giận, mẹ muốn di đâu thì đi ấy, đây là tự do của mẹ." Tô Đan Hồng cười nói, sau đó trực tiếp nhìn về phía Quý Kiến Văn: "Chú tư, chú cần phải suy nghĩ kỹ, nếu chú tới mượn số tiên này, chị có thể cho chú mượn, nhưng vừa nay chú cũng nói đấy, chị nhớ sổ sách của chút"
"Chị dâu ba yên tâm, nếu em không trả được thì đến lúc đó sẽ trả nhà cho chị." Quý Kiến Văn nói.
"Đâu cần khoa trương như vậy." Mẹ Quý không khỏi nói: "Nếu không còn nhà, sau này các con sinh sống ở thành phố. Giang Thủy thế nào?"
Mẹ, những việc này mẹ không cần lo!" Quý Kiến Văn nói.
"Mặc kệ thế nào được, bây giờ Lệ Lệ cũng thất nghiệp, toàn dựa vào một mình con, nếu đến cả nhà cũng không còn, vậy thì sống sao được?" Khi mẹ Quý nói chuyện, cũng nhìn Quý Kiến Quân.
Rõ ràng muốn anh nói gì đó. Quý Kiến Quân gần như đã quen, nhưng đối với chuyện này, anh không còn gì để nói, anh em ruột tính sổ đã có từ xưa. "Mẹ, mẹ đừng nói mấy cái này." Quý Kiến Văn nhíu mày nói: "Chị dâu ba, em mượn một vạn ba, số tiên này, em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cho chị trong vòng 5 naml
Tô Đan Hồng nhìn anh ta một cái, sau đó đứng dậy nói: Chú tư nhớ kỹ là được, không cần quá để ý khi nào trả."
Sau đó liền vào nhà lấy tiên. Nhân phẩm của Quý Kiến Văn, cô gả đến đây nhiều năm vẫn tin được.
Tiên được bỏ trong một cái túi, Tô Đan Hồng để Quý Kiến Văn đếm một chút, Quý Kiến Văn nói không cần, Quý Kiến Quân nhận lấy, đếm một lần trước mặt mọi người mới coi như xong.
Cơm trưa đương nhiên là ở lại nhà ăn, ăn cơm trưa xong, Quý Kiến Văn vội vàng đi bắt xe, chuyến xe lúc hai giờ chiều, không thể bỏ lỡ, nếu không sẽ không còn xe.
"Vợ, cảm ơn em." Người đều đi, Quý Kiến Quân mới nói với vợ mình. Anh rõ ràng, chuyện của Quý Vân Vân, chắc chắn Vân Lệ Lệ cũng trộn lẫn, xảy ra chuyện không ai trốn được, không chỉ có Vân Lệ Lệ, anh cả Vân Lệ Lệ, có cả Phùng Phương Phương đều không thoát được.
Nhưng những người khác căn bản không có tiên trả, nhiều lắm thì lấy ra một ít tiên, Quý Vân Vân cũng không có tiền trả.
Chỉ có Vân Lệ Lệ có điều kiện nho nhỏ này, vì sao? Vì cô ta có một căn nhà ở thành phố Giang Thủy!
Năm đó lúc mua là hơn hai ngàn, nhưng bây giờ căn hộ kia đã tăng tới 5000 không ngừng, nhưng nếu bán căn nhà này đi thì không còn chỗ ở nữa, vả lại, dù bán nhà cũng không lấp đầy được lỗ thủng đó.
Đến đây vay tiên là đường ra duy nhất.
Mà vừa vay là vay một vạn ba, mặc dù một vạn ba đặt ở đời sau cũng là một khoản tiền, càng không cân phải nói đến một vạn ba bây giờ, chính là một số tiên lớn.
Nhưng vợ anh không nói thêm gì, trực tiếp đưa luôn.
"Em nể mặt anh thôi, em nói anh, loại chuyện này chỉ có một lân!" Tô Đan Hồng trừng mắt nhìn anh một cái, nói.
"Chắc chắn chỉ có lần này thôi, lân sau cũng không có tiên. Quý Kiến Quân vội cười làm lành.
Tô Đan Hồng lập tức nói: "Em đang bận, anh mau ra ngoài làm việc đi.
Quý Kiến Quân lên xe ba bánh ra ngoài, anh phải kiếm tiên thật tốt, nghỉ hè năm nay còn muốn qua Bắc Kinh mua nhà, chắc chắn cần tích góp nhiều tiên hơn chút.
Về phân bên Quý Kiến Văn, không cần quá lo lắng, tiên cho vay dù sao cũng sẽ lấy về, không lo.
Lúc Quý Kiến Văn về thành phố Giang Thủy đã là 5 giờ chiều, vừa tới nơi liên trực tiếp chia tiền ra, cũng kể lại mọi chuyện. Tất cả mọi người tụ tập ở đây cũng đều thở phào nhẹ nhõm. "Số tiên này tính cho em, sau này em sẽ tự lấy qua trả lại anh ba!" Quý Kiến Văn nói với mọi người ở đây.
"Thế sao được!" Vân Lệ Lệ là người đầu tiên nói: "Số tiên này cũng chả phải của nhà ta, tất cả bọn họ đều có phân, một vạn ba, Quý Vân Vân, Phùng Phương Phương, có cả anh cả cũng phải chia đều!"
"Anh nói, số tiền này chính cho anh!" Quý Kiến Văn trừng mắt nhìn cô ta một cái, gân như tức giận lên tiếng.
"Kiến Văn." Vân Lệ Lệ nóng nảy. "Được rồi, mọi người vê đi, nhà em bận rộn, không rảnh chiêu đãi mọi người!" Quý Kiến Văn trực tiếp ra lệnh đuổi khách. "Anh tư, anh yên tâm, số tiền này em sẽ nghĩ cách đưa anh." Quý Vân Vân mở miệng nói.
Vốn trang điểm sành điệu, sau trận này, cô ta cũng chật vật vô cùng, tất cả chỗ tiền vốn trước đó tích góp được đều mất sạch. "Về đi, sau này đừng đến nữa, nhà nhỏ không chứa được!" Quý Kiến Văn quát.
"Anh ve trước đây!" Anh cả Vân thở hắt ra, đứng dậy nói. Anh cả Vân ra ngoài trước, nhìn Quy Vân Vân một cái, Quý Vân Vân cũng không ở lại lâu, rất nhanh liên ra ngoài, Phùng Phương Phương mặt dày ở lại: "Chị ở lại đêm nay, sáng mai chị ngôi xe về."
Dù sao vẫn là chị dâu cả, cho nên cũng để chị ta ở lại một đêm.
Mà anh cả Vân và Quý Vân Vân còn lại bên ngoài, anh cả Vân thở hắt ra, nói: "Chuyện lần này, coi như đã qua.
"Tiên còn phải trả lại cho anh tư em, nhiều tiên như thế mình anh ấy sao trả hết được!" Quý Vân Vân nói. "Trả? Lấy cái gì trả? Bây giờ em còn tiền để trả?" Anh cả Vân liếc cô ta một cái, ha ha nói: Không xu dính túi, đêm nay em còn chẳng có chỗ đặt chân!"
"Vậy anh trơ mắt nhìn em lưu lạc đâu đường?” Giọng điệu Quý Vân Vân cũng mềm đi, nói. Đúng vậy, hai tháng trước Quý Vân Vân đã qua lại với anh cả Vân.
Anh cả Vân là một người đàn ông ở ngoài một mình, vẻ ngoài tạm được, cơ thể cường tráng, Quý Vân Vân trống vắng cô đơn lạnh leo, thường xuyên qua lại, tự nhiên được việc.