Không chỉ có nhà Quý Kiến Xuyên có cuộc sống khấm khá hơn mà không ít nhà khác trong thôn cũng không ngừng phát triển. Có một số đứa trẻ đã ra ngoài làm công từ sớm, tiên đều gửi vê nhà, còn có những đứa vào công xưởng, tất cả đều rất tốt. Năm nay ăn tết cũng giống năm ngoái, đám công nhân dưới quyên Quý Kiến Quân đều đến đây chúc tết, tóm lại sẽ không vắng vẻ. Tô Đan Hồng chuẩn bị các loại đồ ăn nhẹ, còn có trà bánh gì đó, ăn tết xong, đêu tiêu hao gần hất.
Ăn tết đương nhiên không thể không tới nhà mẹ đẻ.
Bây giờ nhà họ Tô không giống xưa, xây nhà lâu, trong thôn hiếm có nhà đục như vậy.
Ăn tết xong, Tường Tường lại hâm mộ một hồi.
Nhân Nhân và Tê Tê thật ra không để ý lắm, tuy nhà mình không xây nhà lầu, nhưng thứ gì cũng có cả, cũng chẳng thiếu ăn, không có gì mà phải hâm mộ.
Hơn nữa các anh họ ăn tết đều không có quân áo mới mặc, bởi vì tiền đem đi xây nhà hết rồi, không dư tiên để mua quần áo. "Mẹ chồng con thật sự không định về à?" Lúc đến ăn tết, ở riêng, mẹ Tô kéo con gái mình hỏi.
"Nhìn có vẻ không trở về, hẳn là sống bên ngoài rất khá." Tô Đan Hồng nói.
Không phải cô làm con dâu không có lương tâm, là trái tim cô không bị thương, cô tự hỏi bản thân hết sức hiếu thảo với mẹ chồng, trên cơ bản là mọi mặt đều chu đáo, không có gì chăm sóc không chu toàn. Nhưng vào đúng thời điểm quan trọng, giữa cô với con gái bà ta xảy ra xô xát, bà ta vẫn đứng về phía đứa con gái từng làm tổ thương bà ta không chút do dự.
Dù cô có hiếu thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là gả qua chứ không phải con ruột.
Cô hiểu tâm lý này của mẹ chồng, nhưng hiểu thì hiểu, cô vẫn không có cách nào tha thứ.
Lòng hiếu thảo của cô không rẻ mạt, sẽ không đưa ra để tùy ý giãm đạp.
"Sau này chắc chắn phải về thôi, đứa con gái kia của bà ấy vẫn giữ nguyên bản tính, chắc chắn chẳng chăm sóc được bao lâu." Mẹ Tô nhíu mày nói.
"Cái đó thì có gì mà lo, muốn về thì vê, dù sao cũng không thiếu một miệng ăn." Tô Đan Hồng nói.
Cô đã tính xong, nếu thật sự trở về, vậy hồi trước thế nào thì vẫn thế ấy, dù cô khó chịu nhưng rốt cuộc thì vuốt mặt cũng phải không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật*, nếu cô khiến mẹ Quý không chịu được thì người khó chịu là Kiến Quân.
*Không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật: mô tả sự khoan dung với ai đó.
Cho nên không vì mẹ Quý, vì Kiến Quân cô cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nhưng muốn đối đãi mới mẹ Quý như trước kia thì chắc chắn là không thể nào.
Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn mẹ Quý sẽ không về, bởi vì bây giờ Quý Vân Vân bắt đầu khởi nghiệp, dường như còn làm khá tốt.
Chỉ là không ngờ vừa nghĩ tới như vậy, vừa qua tết, còn chưa đến Tết Nguyên Tiêu, đã nhận được điện thoại Quý Kiến Văn gọi về.
Tô Đan Hồng không rõ ràng lắm, thấy lúc Quý Kiến Quân trở về, sắc mặt khó coi, cô mới hỏi: "Sao thế?"
"Xưởng quần áo trang phục của Quý Vân Vân chất lượng xảy ra vấn đề, bây giờ đã bị người ta phá mất!" Quý Kiến Quân đen mặt nói.
"Khi nào, cô ta còn mở xưởng quần áo, không phải đang bán quân áo sao?" Tô Đan Hồng ngạc nhiên nói.
"Cuối năm ngoái làm, làm bí mật không nói với ai." Quý Kiến Quân nói.
"Quần áo có vấn đề gì?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Phai màu, tuột chỉ" Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng nhíu mày: "Thế chú tư gọi điện vê để?"
"Cậu ấy nói muốn đưa mẹ về trước, đại khái còn phải về vay ít tiên, bây giờ bôi thường không ít. Quý Kiến Quân đáp.
Ai vay?" Tô Đan Hồng hỏi thẳng.
Vấn đề này, cô đương nhiên phải nói cẩn thận, ai vay, đến lúc đó vay ai, tiên nhà cô cũng chẳng phải gió to thổi tới!
"Chưa biết cậu ấy vay hay không." Quý Kiến Quân nói: "Nếu tới vay, anh chắc chắn phải nói với cậu ấy rõ ràng là anh nhớ sổ sách của cậu ấy."
Lúc này Tô Đan Hồng mới không nói gì nữa.
"Đan Hồng, mai mẹ sẽ trở về." Quý Kiến Quân nói.
Tuy anh cũng rất thất vọng với mẹ mình, nhưng dù sao đó vẫn là mẹ anh, quan hệ này cả đời đều không thoát được.
"Quý Vân Vân không nuôi nổi nữa?" Tô Đan Hồng nhàn nhàn nói.
Quý Kiến Quân không nói gì.
"Về thì về đi, trước kia sống thế nào thì sau này sống thế ấy, miễn không gây phiên phức là được." Tô Đan Hồng nói thẳng. Cô cũng không ngờ nhanh như vậy, đợt tết mẹ cô vừa mới nói đến vấn đề này, mẹ chồng cô thật sự đã quay về
"Vậy chắc chắn không để em chịu ấm ức." Quý Kiến Quân vội vàng nói. Tô Đan Hồng liec mắt nhìn anh: "Em nể mặt anh đấy nhé!" Nhớ kỹ điểm này cho cô, nếu không phải nể mặt anh, cô với mẹ Quý nhiều lắm chỉ là hai người xa lạ không ai móc nối thôi.
"Anh biết anh biết" Quý Kiến Quân vội lấy lòng.
Tránh qua một bên, đừng quanh co mệt mỏi." Tô Đan Hồng tức giận vỗ ba cánh tay dài của anh muốn ôm chầm tới, đi vào phòng bếp.
Sủi cảo của cô còn chưa gói xong, lát nữa anh cả cô xuống núi, để anh ấy mang một túi về cho mẹ cô ăn, mẹ cô sẽ nể tình cô tốt, sẽ không giận côi "Sao câm nhiều thế?" Lúc Tô Tiến Quân xuống núi, Nhân Nhân xách cho anh ta cái giỏ đến, bên trong đều đặt sủi cảo, đủ cho cả gia đình ăn.
"Mẹ cháu lấy, chú cả, chú trực tiếp lấy vê là được." Nhân Nhân nói.
"À, được." Tô Tiến Quân cũng không khách sáo với thằng bé. Mẹ Tô nhìn thấy con trai cả cam vê nhiều sủi cảo như vậy, bà cũng hơi không rõ nguyên do, hỏi con trai nó cũng nói không biết, mẹ Tô liên mặc kệ.
Nhưng hôm sau vẫn gói ít bánh quai chèo mang tới, lúc này mẹ Quý chưa về, liên nghe con gái mình nói chuyện này.
"Tính tình của bà ta, mẹ biết ngay là bà ta chắc chắn chó không đổi được nết ăn phân! Bây giờ xảy ra chuyện, thật sự cho rằng những việc kinh doanh đó dễ dàng như vậy chắc!" mẹ Tô cười mỉa nói: "Bà ấy sắp về rồi, mẹ bớt tranh cãi."
Ai thèm nói bà ta, nhưng mà mẹ nói thật, sợ là mất không ít tiên, đến lúc đó chắc chắn phải tới đây vay tiên!" mẹ Tô nói.
Rốt cuộc gừng càng già càng cay, lần này nghĩ đến chuyện vay tiên chứ gì.
"Còn chưa biết." Tô Đan Hồng nói. "Việc này không nên nể mặt mẹ chông con, không quan tâm ai tới vay, nói thẳng không có." Mẹ Tô nói.
"Việc này để Kiến Quân lo đi." Tô Đan Hồng nói.
"Để Kiến Quân cái gì, chuyện này đến con ra mặt con biết không? Giữa anh em có vài lời khó mà nói, con đến nói!" Mẹ Tô lập tức trừng mắt nói.
"Chắc chắn con sẽ ở đó.' Tô Đan Hồng cười cười.
Tuy trong tay Kiến Quân nhà cô có thừa tiền, cũng có kha khá, cô không xóa sổ sách của anh, nhưng đại khái có bao nhiêu cô lại rất rõ ràng, vừa cầm sổ sách nhìn sẽ biết, rõ ràng.
Hơn nữa Kiến Quân nhà cô cũng chẳng giấu giếm cô mấy chuyện này, anh biết điểm mấu chốt của cô, giữa vợ chồng thứ gì nên giữ lại thì có thể giữ lại, nhưng thứ gì nên thẳng thắn thì phải thẳng thắn, nếu không bị cô tự phát hiện, vậy thì phạm một lần cô cũng có thể coi anh là kẻ tái phạm!