trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 354

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Nếu bà không muốn ở đây vậy dọn dẹp đồ của bà rồi đi đi, không cần phải nói nhiều như vậy. Cha Quý cũng lười nói với bà ta, trực tiếp nói như này.

Một câu đem mẹ Quý đánh về nguyên hình.

Vân Vân từng nói với bà ta, bà ta là mẹ của Kiến Quân, Kiến Quân có bản lĩnh như vậy, Tô Đan Hồng không hiếu kính cũng không được, phải biết rằng, Tô Đan Hồng chính là dựa vào con trai bà ta mà ăn cơm, cô dám không hiếu thuận sao?

Đây là trước đó bà ta thỉnh thoảng nói tốt ve Tô Đan Hồng trước mặt con gái, con gái trả lời bà ta như vậy.

Bà ta cũng cảm thấy có lý, cho nên sau khi trở về, bà ta cũng không cảm thấy mình có cái gì sai, suy cho cùng thì con gái một mình ở bên ngoài, bà ta chăm sóc một chút thì có gì sai?

Trên núi cũng không phải không có người rời đi, lại bảo một người đi lên nấu cơm cũng không phải chuyện to tát gì, nhiều người làm như thế cơ mà. Bà ta nấu cả đời cơm, cũng nấu chán rồi, chán công việc này rồi. Thế cho nên lúc này trở vê, vẫn là ông Trương nấu cơm, bà ta cũng chưa từng nhúng tay vào. Cha Quý có ý kiến không nhỏ ở chỗ này, cảm thấy vợ mình đúng là không cứu được nữa, không nghĩ tới bà ta bây giờ còn nói ra loại lời nói này.

Ông đương nhiên sẽ không khách khí.

Mẹ Quý mệt mỏi, không có tinh thân gì không có cách nào khác, bà ta cũng không làm việc, bởi vì tiền dâu tây và dưa hấu tiền đều không chia cho bà ta, bà ta không muốn làm việc. Cho nên cả ngày không làm việc gì, không những thế, cả người cũng không có tinh thần. Chờ Quý Kiến Quân lên đây, mẹ Quý liên nói với anh: "Mẹ trở về lâu như vậy, cũng không thấy Đan Hồng di lên an ủi mẹ, trước kia nó thường xuyên hâm nước canh mang lên.

Bây giờ có gì đều trực tiếp mang đến cho ông Trương trên núi bên cạnh!

"Mẹ muốn ăn cái gì, tự mình làm không phải được rồi sao." Quý Kiến Quân cũng lười nói, vốn tưởng rằng mẹ anh có thể trở vê, cũng nên suy nghĩ thông một vài chuyện, không nghĩ tới đầu càng không rõ ràng.

Đây đã làm gì chứ, cũng không phải bị bệnh, bây giờ việc gì cũng không làm, không làm thì thôi, cũng không phải nuôi không nổi, nhưng đây còn tới nói xấu vợ anh.

Có như vậy sao?

Trên núi thiếu ăn thiếu uống rồi hay sao, vợ anh đúng là không như trước kia cách vài năm ba bữa lại mang canh lên đây nữa, nhưng đây có thể trách vợ anh được sao?

Trước kia vợ anh hiếu thuận như vậy, nhưng hiếu thuận như vậy hữu dụng sao?

Vừa so với Quý Vân Vân, vợ anh vẫn là người ngoài, không tiến được vào trong lòng mẹ anh.

Vợ anh cũng sẽ bị tổn thương đây là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa, vợ anh cũng không có bất hiếu, cũng không có bảo bà ta không cần ăn cơm, muốn ăn cái gì tự mình làm mà. Như này cũng chỉ có vợ anh, nếu đổi thành người phụ nữ khác, thì mẹ anh bây giờ trở về có muốn sống tốt một ngày cũng đừng nghĩ đến.

"Kiến Quân, mẹ chính là mẹ con, khi còn nhỏ..."

"Mẹ, con còn bận lắm, mẹ muốn ăn cái gì thì tự đi làm di trong phòng bếp con mua không ít đồ, đều ở bên kia." Quý Kiến Quân nói.

Trên núi thật là không thiếu ăn uống, những đồ trong nhà dưới kia có, trên núi cũng có, chỉ là xem mẹ anh có đồng ý đi làm ăn không mà thôi.

Kiến Quân nói xong liền tiếp tục đi làm.

Nhóm lao động trẻ em trên núi bây giờ cũng lớn lên không ít, suy cho cùng thì cơm sáng chúng nó có thể đi lên trên núi ăn, một bữa ăn rất no, những bữa khác vê nhà ăn, cũng không bị bạc đãi, suy cho cùng trong nhà còn trông cậy vào chúng nó mang tiền công vê, tiên công bây giờ của chúng nó cũng bằng tiền công của người lớn. Đừng nhìn chúng nó nhỏ nhưng làm việc lại không ít. Gần như là một viên gạch trên núi rồi, nơi nào cân dọn sẽ dọn nơi đó, nhặt trứng gà hái dâu tây, nhổ cỏ bắt côn trùng, cho gà ăn gì đó, mấy công việc trên núi đều là chúng nó làm.

Những người lớn như Quý Hồng Quân đều bởi vì có mấy người chúng nó mà nhàn rỗi không ít, vừa có thời gian rảnh, đương nhiên liên có thời gian đi làm việc trên 30 mẫu đất kia của Quý Kiến Quân.

Trứng gà nhặt xong chưa? Quý Kiến Quân hỏi.

"Nhặt xong rồi al Thăng nhóc Đại Chí nói.

"Vậy đi đến vườn hoa quả thứ hai giup bac ca chau cho heo an đi." Quý Kiến Quân giữ lại cô gái nhỏ Quất Tử và một thằng nhóc khác là Trường Tiến ở lại tiếp tục hái dâu tây, đuổi hai người khác đi.

Đại Trí và Kim Tử cũng không nói gì, đây gần như là công việc hằng ngày, hai người liền đi giúp đỡ.

Ở độ tuổi này đúng là tràn đầy sức sống, không quan tâm hôm nay làm nhiều việc khiến người mệt mỏi, sáng mai vừa dậy lại khôi phục như lúc ban đầu.

Mỗi ngày đều là tinh lực tràn đầy.

Đương nhiên, Quý Kiến Quân cũng không để chúng nó quá mệt mỏi, tuy rằng việc nhiều nhưng nếu muốn nói là mệt đến nỗi khiến chúng nó bị thương là chuyện không có khả năng.

Từ sau khi tới nơi này của anh làm việc, một cô gái và ba thằng nhóc đều lớn không ít.

Hơn nữa mặt mày cũng tự tin rất nhiều, chúng nó mới lớn cỡ đó, mỗi tháng có thể mang về nhà nhiều tiền như vậy, có bao nhiêu cảm giác thành tựu chứ? Những người đi nhà máy làm việc cũng không so được với chúng nói

Ngày lễ ngày tết, chúng nó còn có quà tặng, ví dụ như đồ tết năm trước, đây một rổ, khiến cho cha mẹ, các cháu trai cháu gái trong nhà đều vô cùng vui vẻ, trực tiếp nói lớn rôi cũng muốn đến đây làm việc.

Chỉ là trước mắt không thiếu người làm, trên núi cũng nhiều người đang làm việc, làm gì sẽ còn thuê người làm chứ?

Sau khi Quý Kiến Quân phân phối xong công việc liền bắt đầu kiểm kê.

Mẹ anh không làm việc thì cũng không sao, dù sao trên núi có rất nhiều người làm việc, chờ Quất Tử lớn lên chút, sau này chuyện nấu cơm sẽ giao cho cô bé. Có một lân cha nuôi anh không được khoẻ, cơm sáng trên núi chính là Quất Tử làm, làm rất không tồi, cơm trưa và cơm chiều cũng là Quất Tử làm giúp, rất có tiềm lực.

Cho nên Quý Kiến Quân liên có quyết định này, còn ve mẹ anh, cũng không có gì quan trọng, mặc kệ làm việc hay không, cũng không có trở ngại gì.

Mẹ Quý nhàn rỗi thật sự quá nhàm chán cho nên liên tới nhà văn hoá thôn gọi điện thoại cho Quý Kiến Văn.

"Mẹ, chuyện bên này không cân lo lắng, phần ai nấy sống, con cũng rất bận, bây giờ còn thiếu nhiều tiên như vậy, con còn phải di day hoc,khong noi chuyen nữa." Trong điện thoại, Quý Kiến Văn vội vàng nói hai câu, liền treo điện thoại.

Mẹ Quý ngay cả mở miệng hỏi một chút tình hình bây giờ của con gái cũng không kịp liền kết thúc.

Nhưng đối với chuyện con trai thứ tư bận như vậy, bà ta cũng có thể hiểu được, thiếu Tô Đan Hồng nhiều tiên như vậy, còn nói trong năm năm phải trả hết, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Quý Kiến Văn bây giờ đúng là rất cố gắng, anh ta hâu như không có thời gian rảnh rỗi. Mỗi ngày ngoài lên lớp và tan học ra còn nhận ba việc dạy bù nữa.

Tổng tiền lương dạy bù ba công việc dạy bù này gân như tương đương với một tháng tiên lương, mỗi ngày đều phải bận rộn đến khoảng 11 giờ rưỡi mới có thể ngủ.

Hay ngày nghỉ cuối tuân cũng không có nhàn rỗi, anh ta còn phải tiếp tục đi bên ngoài bày quán, bán một ít vật phẩm trang sức nhỏ, tuy khá xa nhưng cũng có một chút thu nhập.

Còn về trong nhà, cuộc sống bây giờ đương nhiên là túng thiếu, nhưng cuộc sống của Yên Nhi không bị bạc đãi, vẫn sống rất không tồi, còn hai vợ chồng Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ bây giờ còn làm việc mệt hơn cả bò, ăn còn không băng bò.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 354