trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 355

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

nữa?

Bây giờ nợ nhiều tiên như vậy, lân trước Vân Lệ Lệ đi tìm anh cả cô ta và Quý Vân Vân đòi tiên, nhưng còn chưa đi đã bị Quý Kiến Văn quát bảo ngừng lại.

Anh ta đã không muốn cùng những người này dây dưa nữa, 13 nghìn đồng kia anh ta sẽ tự đi kiếm rồi đi trả, tuy mệt một chút nhưng anh ta có thể trả hất.

Cũng trực tiếp nói, nếu Vân Lệ Le lại đi tìm bọn họ nữa, dây dưa với bọn họ, vậy anh ta liên trực tiếp bỏ cô ta.

Vân Lệ Lệ cũng bị dọa sợ, đương nhiên cũng không dám đi nữa.

Nhưng trong lòng cũng càng thêm oán Quý Vân Vân, lúc trước cũng là bị quỷ mê tâm trí, Đan Hồng đã từng nhắc nhở cô ta, cân phải nghĩ kỹ trước khi từ chức.

Cô ta liền một lòng một dạ dồn hết vào.

Nhìn xem bây giờ rơi vào kết quả gì?

Vốn dĩ quan hệ của Đan Hồng với cô ta rất tốt, có sự hoà dịu rất lớn, cũng sẽ gửi một ít đồ vật đến đây cho cô ta, xem như sự qua lại giữa chị em dâu.

Bây giờ cái gì cũng không có. Quan hệ của cô và Quý Vân Vân lạnh nhạt, cô ta lại năm lân bảy lượt đến gân Quý Vân Vân, Tô Đan Hồng đương nhiên sẽ vì vậy mà nhạt dần.

Bây giờ cô ta nếu muốn gọi điện thoại trở về thì cũng không biết nói gì cho tốt.

Vân Lệ Lệ đã nấu cơm tối, cơm tối đêm nay cũng xem như phong phú, có một món trứng gà xào khoai tây và một món canh rong biển.

Những món này chính là cơm tối nhà bọn họ, rong biển là trước đó Tô Đan Hồng bảo người lái xe nhân tiện mang tới không ít, mãi cho đến bây giờ còn chưa ăn hết, còn dư lại một ít.

"Mẹ, bây giờ dâu tây có phải chín rôi không?" Yên Nhi cơm nước xong liền có chút hoài niệm hỏi.

Vân Lệ Lệ cảm thấy rất có lỗi với con gái, nhưng Yên Nhi được Tô Đan Hồng giáo dục may năm, đúng là học được không ít thứ, mặc dù cuộc sống bây giờ không dễ chịu lắm nhưng cô bé không quậy chúng nào.

Nhưng suy cho cùng còn nhỏ, cô bé thật sự có chút nhớ cuộc sống ở nhà bác gái ba.

Mỗi ngày đều có thịt ăn, trái cây trên núi cô bé có thể ăn thỏa thích, nhưng bác gái ba nói, hái được không thể lãng phí, phải ăn hất.

Đồ ăn bây giờ của cô bé cho dù là không hợp khẩu vị nhưng cô bé cũng ăn.

Vân Lệ Lệ liên có chút chua xót, nói: "Hay là chờ nghỉ hè, mẹ đưa con trở về sống một thời gian được không?”

"Thật ạ?" Ánh mắt Yên Nhi sáng lên.

"Thật sự, đến lúc đó mẹ mang con trở về." Vân Lệ Lệ có chút miễn cưỡng cười nói.

Sau khi trở về, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan khẳng định là sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo cô ta, nhưng cô ta cũng không thèm để ý, đưa con gái trở về sống ở bên đấy, với tính tình Đan Hồng, tóm lại sẽ không so đo thức ăn của Yên Nhi với cô ta.

Cô ta và Kiến Văn có thể sống túng quan một chút nhưng cũng không thể để con gái cũng như vậy, cô bé còn đang ở độ tuổi đang phát triển.

Buổi tối Quý Kiến Văn trở về, Vân Lệ Lệ liên nói chuyện này, Quý Kiến Văn theo bản năng muốn phản đối, nhưng lời nói vừa tới bên miệng cũng nuốt xuống.

Anh ta cũng thương con gái, bây giờ hai vợ chồng bọn họ sống tiết kiệm như vậy, đương nhiên là bạc đãi con gái, vẫn là đưa cô bé trở vê nghỉ hè nuôi dưỡng ở bên kia sẽ tốt hơn.

Mới nghĩ như vậy, ngày hôm sau Hứa Hà San tặng một rổ dâu tây và một rổ trứng gà đến trường của Quý Kiến Văn.

Quý Kiến Văn chia một ít dâu tây cho đồng nghiệp, để lại hai ba cân, còn về trứng gà, khẳng định sẽ không chia rồi, liền mang về nhà.

"Đây là?" Vân Lệ Lệ nhìn thấy anh ta xách nhiều đồ như vậy trở về, còn trở vê sớm thì không khỏi sững sờ nói.

"Chị ba bảo người mang đến cho Yên Nhi ăn." Quý Kiến Văn nói.

"Là em lúc trước bị tiền tài mê mắt." Đôi mắt Vân Lệ Lệ cay cay, nói.

"Được rôi, những cái này là trứng gà trên núi nhà anh ba, rất có dinh dưỡng, buổi tối luộc trứng ăn đi." Quý Kiến Văn nói. Còn vê Yên Nhi, đã rửa sạch một đĩa dâu tây mang ra, vị ngọt của dâu tây khiến cô bé thỏa mãn nheo đôi mắt lại.

Tô Đan Hồng ở quê đương nhiên là đưa cho Yên Nhi ăn, còn về Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ đó chỉ là chuyện nhân tiện mà thôi.

Quý Kiến Văn là người có tính tình như nào, Tô Đan Hồng lại rất rõ ràng, anh ta nói 5 năm sẽ trả hết 13 nghìn đồng thì nhất định sẽ trả hết.

Anh ta vô cùng chú trọng vấn đề danh dự, đây cũng là nguyên nhân Tô Đan Hồng nhìn anh ta vừa mắt.

Có điều anh ta là một giáo viên, tiền lương trước mắt của anh ta cũng mới hơn 60 đồng, cộng thêm các khoản trợ cấp gân 70 đồng tiền, mỗi tháng tiết dù có tiết kiệm thì ba bốn mươi đồng phí sinh hoạt của cả nhà cũng phải cần dùng.

Đây còn là rất tiết kiệm, tính cả số tiền kiếm được từ việc bán thời gian lặt vặt, 5 năm muốn tích cóp đủ 13 nghìn thì tuyệt đối cũng không phải chuyện dễ dàng.

Bây giờ trên phương diện sinh hoạt càng phải tiết kiệm nhiều hơn.

Yên Nhi chính là cô nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn cô cho Yên Nhi đều là những thứ rất tốt, cô biết hai vợ chồng Quý Kiến Văn sẽ sống tiết kiệm, nhưng cô lại thương Yên Nhi cũng tiết kiệm theo bọn họ. Dau tay va trung ga chinh la co đưa di cho Yên Nhi ăn, còn về hai vợ chồng bọn họ, Tô Đan Hồng mới không rảnh rỗi để nhọc lòng.

Nhưng tuy rằng không quan tâm, nhưng tóm lại cũng là để họ ăn theo một chút.

Trứng gà nhà cô đúng là rất có dinh dưỡng, vốn dĩ Quý Kiến Văn có chút khí sắc mệt mỏi, sau khi ăn trứng gà xong cũng lấy lại được chút khí sắc.

Mà một ngày cũng chỉ ăn một quả trứng luộc trước khi ngủ, khi anh ta ăn ở trường học đều không nỡ gọi thịt, trực tiếp ăn chay, nhìn thấy những miếng thịt đó anh ta cũng rất thèm chứ, nhưng ăn không nổi, một tháng phí sinh hoạt của cả nhà đều khống chế trong 20 đồng, làm sao ăn được thịt, suy cho cùng giá cả hiện tai đã tăng lên không ít, không còn như trước kia nữa.

Vân Lệ Lệ cũng gần như vậy.

Hai người đều vô cùng may mắn, không cân thuê nhà, nếu không còn phải chi ra nhiều hơn nữa.

Nhưng một rổ trứng gà cũng chỉ là ba bốn cân, là không đủ ăn, nhưng cũng may qua hai tháng nữa chính là nghỉ hè, đến lúc đó liền đưa con gái trở về.

Trước khi Yên Nhi ngồi xe về quê, Tô Đan Hồng cũng không tặng đồ đi nữa, đưa một lần cũng là tốt lắm rồi, sẽ không có nhiều hơn nữa.

Vân Lệ Lệ liên gọi điện thoại đến nói cảm ơn, còn hỏi dò ý của cô, hỏi Yên Nhi nghỉ hè trở vê quê được không?

Tô Đan Hồng đương nhiên không ý kiến, trên thực tế cô tặng dâu tây và trứng gà đi cũng là ám chỉ như vậy.

Tóm lại không thể Yên Nhi được cô nuông chiều từ nhỏ chịu khổ cùng hai vợ chồng bọn họ.

Kỳ thật cũng là xứng đáng, sống yên ổn không muốn, khoản vay mua nhà của hai vợ chồng đã trả hết, lại là vợ chong công chức, mang theo hai phân tiên lương, bao nhiêu người cũng phải hâm mộ nhà cô ta?

Chức nghiệp giáo viên như vậy, chỉ cân không làm ra chuyện sai gì thì càng già càng có lý lịch, mà càng lý lịch thì càng nổi tiếng, không khác biệt với 'cái bát sắt' là bao nhiêu, hơn nữa phúc lợi cũng rất tốt, nói ra cũng thể diện.

Nhưng Quý Vân Vân lại thích lăn lộn, vậy tự lăn lộn đi, dù sao cũng không liên quan đến cô, nhưng tóm lại hiện tại đã ăn khổ rồi.

Tô Đan Hồng tặng trứng gà và dâu tây đi cho cả nhà Quý Kiến Văn, Quý Kiến Quân cũng biết, anh cũng rất cảm kích vợ mình. Làm anh trai, anh cũng biết tính của em tư mình, chắc chắn sẽ chống đỡ rất khó khăn.

Một rổ trứng gà tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tóm lại cũng không tệ, trứng gà nhà anh rất dinh dưỡng nữa.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 355