như giám đốc Hà bên kia.
Bà cụ Hà bây giờ vô cùng thích ăn trứng gà nhà anh, mỗi ngày đều muốn ăn.
Trừ trứng gà ra, những sản phẩm khác của nhà Quý Kiến Quân, bà cụ Hà cũng là khách hàng trung thành.
Vì sao ư?
Bởi vì dinh dưỡng chứ sao nữa. Cho dù là mật ong hay là những thứ khác, chỉ cần là đồ được san xuat tu dat nha Quy Kien Quân thì đều rất tốt.
Giám đốc Hà và bà Hà tuy rằng cũng biết hàng nhà Quý Kiến Quân tốt, nhưng cũng không có khoa trương như bà cụ Hà nói, đây cũng là khen hàng nhà Quý Kiến Quân lên tận trời cao rồi. Nhưng bà cụ vui vẻ, bà cụ nói như thế nào thì chính là như thế đấy, bà cụ Hà cũng rất thích ăn dâu tây.
Dưa hấu và anh đào bà cụ cũng rất thích ăn, mỗi ngày đều muốn ăn một ít, nhưng cũng không dám ăn quá nhiều, sợ bị nóng. Hàng là hàng tốt, nhưng nếu ăn nhiều, thật đúng là sẽ nóng. Nhưng phải nói, tuy rằng bà cụ Hà có chút cố chấp, nhưng trong một năm này, bệnh cũ của bà cụ đúng là đỡ hơn không ít, hơn nữa người cũng rất có tinh thần.
Đặc biệt là thịt dê năm trước bà cụ vô cùng thích ăn, nói ăn xong thân thể ấm áp, mùa đông cũng không thấy lạnh.
Quý Kiến Quân đã hồi lâu không có mổ dê, đương nhiên sẽ không có thịt dê ăn, hơn nữa bây giờ trời tương đối nóng, không thích hợp ăn loại thịt bổ như thịt dê này.
Giám đốc Hà liên tự mình đến đây hỏi, Quý Kiến Quân tỏ ý nhanh nhất cũng phải đến mùa thu mới được, nhất là Tết Trùng Dương, đến lúc đó sẽ cho mổ một ít dê béo.
"Mật ong mới sản xuất năm nay, đây là tôi cho bà cụ, anh mang về đi." Quý Kiến Quân cho ông ta hai bình mật ong, nói.
Giám đốc Hà cũng là khách hàng lớn của anh, đưa hai bình mật ong cũng không tính là gì. "Thu nhập năm nay như thế nào?" Giám đốc Hà cũng không khách khí, tiếp nhận hỏi.
"Cũng không tồi lắm." Quý Kiến Quân nói: "Trung Thu năm nay còn muốn mua trứng gà và trứng vịt không?”
"Muốn, anh chuẩn bị cho tôi nhiều như năm ngoái đi." Giám đốc Hà gật đầu nói.
Năm trước ông ta đã đặt không ít trứng gà và trứng vịt muối ở đây, vô cùng ngon, nhóm công nhân làm việc cho ông ta vô cùng vui vẻ, thành tích cũng tăng lên không ít.
Chủ yếu là đều khen ông ta là ông chủ có lương tâm, là một ông chủ có đủ tư cách, phải biết rằng, ông chủ của những nhà máy khác sẽ không như này đâu.
Chỉ có nhà máy ông ta mới có phúc lợi như vậy.
" Đúng rồi, cuối năm cũng cần." Giám đốc Hà nói. Nhà máy ông ta một năm tặng lễ hai lân, một lần là trung thu, một lần là ăn tết, cũng coi như là được cái vui mừng.
Quý Kiến Quân đồng ý với ông ta.
Giám đốc Hà mua không ít dâu tây và dưa hấu trở về, một phần đưa đi nhà máy, tuy rằng người nhiều, nhưng một người cũng có thể ăn một miếng, cũng coi như là trong ngày trời nắng nóng cho tim phổi mát mẻ chút. Giám đốc Hà cảm thấy không còn ông chủ nào hào phóng hơn ông ta nữa.
Nhưng ông ta làm như vậy hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng, ví như những nhà máy khác thường xuyên có người đổi công việc, nhưng nhà máy của ông ta, trên cơ bản trong một tháng cũng không có hai ba người đi, đều không nỡ rời cương vị công tác.
Phải biết rằng, tuy rằng nhà máy chỗ này rất nhiều nhưng nếu muốn ông chủ giống ông ta thật đúng là không nhiều lắm.
Tâm trạng giám đốc Hà rất tốt, tâm trạng bà cụ Hà càng tốt hơn, bây giờ hai ngày bà cụ đi ngoài một lần, tâm trạng rất tốt, khẩu vị cũng rất tốt.
Ăn được đương nhiên sắc khí vô cùng tốt. Mà bà cụ Hà co không ít chị em, đều nhìn thấy trạng thái của bà cụ, nói một nghìn lân cũng không bằng tận mắt nhìn thấy một lần.
Cho nên trừ một đám fan già mà Quý Kiến Quân có ở thành phố Đại Học, đến huyện thành nơi này, được bà cụ Hà tuyên truyền như vậy, thị trấn bên này cũng có không ít nhà giàu vì ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến.
Vừa đến đã mua rất nhiều đồ, gần như là tiêu sạch tiền, nhưng cũng chỉ là hơn một trăm đồng, các cụ trong nhà vui vẻ, số tiên này tiêu rất xứng đáng.
Cho nên nơi này của Quý Kiến Quan nam nay nao nhiet khong í, người đến người đi, nhưng cũng bởi vì như vậy trực tiếp khiến cho kinh tế trong thôn phát triển, một số nhà khác cũng sẽ bán đi một ít cây đậu, hạt mè linh tỉnh.
Nhưng những cái đó cũng chỉ là thỉnh thoảng mới có, không phải thường có, nói tóm lại đây là tiền đề phát triển không tồi.
Sau này xem còn có thể tiếp tục phát triển không, nếu có thể, đến lúc đó thôn bọn họ khẳng định sẽ được chào đón, suy cho cùng còn có vườn trái cây nhà anh.
Trên bốn quả núi to kia tràn ngập cây ăn quả, xanh mướt, còn có dê bò gì đó nữa.
Gần đây Quý Kiến Quân nhàn rỗi không có việc gì, lại nghĩ đến chuyện làm ăn.
Anh dự định sẽ nuôi ngựal
"Làm gì còn muốn nuôi ngựa nữa? Nuôi ngựa, đến lúc đó Tường Tường chúng nó muốn cưỡi thì làm sao bây giờ?” Tô Đan Hồng tức giận nói.
"Thích cưỡi thì cho nó cưỡi đi, đất nhà chúng ta nhiêu như vậy, nuôi một hai con giữ lại chuyển đồ cũng không tôi." Quý Kiến Quân cười nói.
"Có xe rôi." Tô Đan Hồng liền nói.
"Vợ ơi, nuôi một con đi, mua một con ngựa nhỏ ve nuôi, đến lúc đó khi nó gần gũi với người hơn, Tường Tường chúng nó cũng thêm một người bạn chơi cùng không phải sao, bây giờ hai con bò kia được nó chăm sóc rất tốt, ngày hôm qua anh còn nhìn thấy nó tắm rửa cho chúng nữa." Quý Kiến Quân nói.
Đêu đã vài chục tuổi rồi, anh còn có thể làm nũng với cô, nhìn ánh mắt kia của anh, vô cùng khát vọng.
Tô Đan Hồng cũng không đành lòng từ chối, vì thế liên nói: "Vậy anh định nuôi mấy con? Thật sự chỉ để nuôi chơi?"
"Nên làm việc vẫn là phải làm việc." Quý Kiến Quân nói. Tô Đan Hồng đã bị anh hàm hồ cho qua chuyện, không hỏi muốn nuôi mấy con nữa, đồng ý cho anh nuôi.
Vì thế, Quý Kiến Quân liên đi tìm Đại Quân.
Trong quân doanh của Đại Quân trước kia có một tân binh, trong nhà nuôi ngựa, còn không nhỏ, anh biết tìm Đại Quân là được rồi.
Đại Quân gần đây là người gặp chuyện vui tinh thân sảng khoái, bởi vì Trân Song Song mang thai đã hơn một tháng.
Trên thực tế từ khi kết hôn, khí sắc Đại Quân tốt hơn hẳn, có thể thấy được một cuộc hôn nhân tốt không chỉ có ảnh hưởng rất lớn đối diện mạo và tinh thần của phụ nữ, mà đối với đàn ông cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Trân Song Song đương nhiên cũng vô cùng vui vẻ, nhà họ Trân cũng như thế, nhà họ Tiêu đã đồng ý rồi, đứa nhỏ này nhập hộ vào nhà họ Trân bọn họ, nhà họ Trân cũng coi như là có người kế nghiệp.
Cho nên cũng rất vui mừng.
Quý Kiến Quân tới, nghe nói anh muốn nuôi ngựa, Đại Quân liền cười: "Đỉnh núi bên kia nuôi được không? Tôi thấy trên núi không có bao nhiêu chỗ nữa." Đại Quân cũng không phải vẫn luôn ở thị trấn bên này, năm nay ăn tết kết hôn anh ta không đi, năm trước anh ta từng di nhìn một lần, vườn trái cây đầy ắp. "Em định nhận thâu thêm hai đồi núi nữa, đến lúc đó sẽ có rất nhiều chỗ." Quý Kiến Quân nói. Bốn đồi núi thật sự không ít, nhưng Quý Kiến Quân còn cảm thấy chưa đủ lớn, bởi vì khu này của bọn họ đều tương đối hoang vu.
Rất nhiều đồi núi đều trơ trụi, vườn trái cây nhà khác cũng trông không được, đồi núi vẫn bỏ hoang.
Nếu khu này của bọn họ đều trông cây ăn quả, đó mới xem là phù hợp với mục tiêu của anh, nhưng mục tiêu này chắc chắn không dễ dàng thực hiện như vậy.