trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 357

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Đúng vậy, Quý Kiến Quân chính là muốn phủ xanh toàn bộ mảnh đất này của họ, điều này có rất nhiều lợi ích, không đến mức giống như bây giờ, chỉ có mảnh đất nhà anh mới được phủ xanh.

Với lại quan trọng nhất là, nếu có nhiều vườn trái cây thì có thể làm được nhiều việc hơn, chẳng hạn như phát triển thành khu du lịch các loại.

Nhưng mà trước mắt, đây mới chỉ là lý thuyết, muốn hoàn thành thì không phải là chuyện don gian.

Đại Quân hỏi anh muốn bao nhiêu con ngựa.

Quý Kiến Quân nói: "Cử thử nuôi năm con trước đã.

Nếu có thể nuôi năm con thật tốt thì sau này có thể nuôi nhiều hơn một chút, anh còn dự định nuôi một chuông ngựa cơ.

Mua ngựa con là được, ngựa lớn thì không cân" Quý Kiến Quân nói.

"Được." Đại Quân đồng ý. Chuyện còn lại thì để Đại Quân phụ trách liên hệ, sau khi liên hệ được thì Quý Kiến Quân sẽ tự mình xuất phát đi tới đó. Phải đi Nội Mông mới mua được, ở đây thì không ai bán cả. Quý Kiến Quân quay về nói với Tô Đan Hồng: "Chuyến này đi chắc phải hơn nửa tháng mới quay về được."

'Vậy anh đưa mẹ sang phụ em đi" Tô Đan Hồng nói, mặc kệ yêu cầu này khiến chồng cô phải cực nhọc.

Cô gân đây có chút bận rộn, dâu tây đã vào mùa rồi, quả không lớn lắm, cũng chẳng ngọt, nên cô bảo Quất Tử, Đại Chí hái xuống cho cô, không bán mà để làm mứt dâu tây.

Dâu tây và mật ong đều đã có sẵn, cũng chỉ cần thêm nhân công mà thôi, bảo mẹ cô tới thì không thể tốt hơn rồi.

Quý Kiến Quân đồng ý.

Cùng ngày di qua mời mẹ vợ tới, bà còn mang theo quân áo tới để ở lại một thời gian.

Ngày thứ hai, Quý Kiến Quân đã xuất phát đi rồi, mẹ Tô nói với Tô Đan Hồng: "Kiến Quân sao lại muốn mua ngựa rồi, đây là muốn mở chuồng ngựa hả?” "Mở chuồng ngựa gì chứ, anh ấy chính là không chịu được nhàn rỗi, phải kiếm một ít chuyện để làm." Tô Đan Hồng tức giận nói. "Sao lại vậy?" Mẹ Tô hỏi.

"Anh ấy nói trên núi có dê, còn thiếu ngựa nữa thôi nên liền muốn chăm ngựa rồi, con nói mà anh ấy không nghe, con cũng mặc kệ." Tô Đan Hồng nói. Mẹ Tô cười: "eu đã là cha của ba đứa rồi, sao còn giống con nít thế."

"Tính anh ấy là vậy, mặc kệ ảnh đi, mẹ, mẹ giúp con làm mứt hoa quả này đi, đến lúc đó bán được thì con sẽ chia hoa hồng cho mẹ." Tô Đan Hồng nói. "Thôi, tiền con giữ lại mua cho mấy đứa cháu của mẹ mấy bình sữa bột là được rôi" Mẹ Tô không thèm để ý nói, nói chuyện với con gái cũng không có cố ky nhiều như vậy.

Vừa làm việc vừa nói vê chuyện của mẹ Quý: "Mẹ chồng con hiện tại sao rồi? Mẹ nghe anh cả con nói, bây giờ đang ở trên núi ăn không ngôi rồi, chuyện gì cũng không làm, cái gì cũng mặc kệ?"

"Cũng không phải là thiếu chút đồ ăn đó." Tô Đan Hồng nói. Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng như vậy là già mà không đứng đắn đó con biết không? Con quá thành thật rồi, nếu đổi lại là trước kia, bà ta đừng hòng ăn được một miếng cơm của conl Mẹ Tô nói.

Tô Đan Hồng cười cười.

Mẹ Tô tiếp tục nói: "Phải để bà ta biết sự lợi hại của con, khiến bà ta phải khó xử, nếu không bà ta lúc nào cũng cảm thấy oan ức, căn bản sẽ không xem thiện ý của con ra gì!"

"Mẹ, cha chồng con còn ở đó, với lại Kiến Quân cũng không để ý." Tô Đan Hồng nói.

Cô mặc dù là nữ chủ nhân của cái nhà này, nhưng hai chữ đạo hiếu vẫn bày ra đấy, cho dù mẹ Quý làm không đúng thì cũng là chuyện của bà, người ngoài sẽ tự diễn giải, cô là con dâu nếu cũng làm sai thì mẹ Quý dù có không đúng thì cũng trở thành cô không đúng.

Cho nên chỉ cần mẹ Quý không tổn thương đến gia đình cô thì những việc làm kia của bà, Tô Đan Hồng sẽ mắt nhắm mắt mở.

Mặc dù cô không nói rõ nhưng mẹ Tô cũng hiểu.

Con gái hiện tại càng ngày càng hiểu chuyện rồi, cũng đã lớn thật rôi, không còn giống như trước kia nữa.

Trước kia, người khác đừng hòng chiếm được nữa chỗ tốt từ cô, ngay cả bà già nhà ông Quý có cả bụng ý kiến nhưng không phải cũng không dám nói gì sao?

Chỉ sợ con gái bà xé xác bà ta ra.

Làm như vậy quả thật rất sảng khoái, thế nhưng vẫn bị người khác chỉ trỏ phía sau đấy, bây giờ mấy đứa cháu lớn như vậy rồi, tự nhiên là muốn để ý thanh danh trong thôn, dù sao sản nghiệp trong nhà nhiều như vậy, tất nhiên là phải thể hiện mình là người khoan dung.

"Vậy chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ rồi." Mẹ Tô nói.

Con hiện tại cũng không lên núi mấy, nhưng Quý Kiến Quân không ở nhà, con cũng muốn đi lên xem một chút, mấy chuyện lặt vặt này mẹ làm giúp con một chút." Tô Đan Hồng nói.

"Mẹ biết rồi." Mẹ Tô nói.

Quý Kiến Quân ra ngoài đi công tác như đã thành thói quen, lâu lâu sẽ đi công tác một lần. Nhưng cho dù Quý Kiến Quân không có ở đây, mọi chuyện vẫn đâu vào đấy, người trong thôn cũng chẳng có can đảm đánh chủ ý gì lên nhà họ Quý.

Hai anh em Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp vẫn còn ở đây, với lại còn có nhiều người làm như vậy, gào to một tiếng là đã tới rôi, ai dám làm can chứ?

Với lại trưởng thôn và Quý Kiến Quân có quan hệ tốt như vậy, ai mà không có mắt mà không thấy chứ.

Bây giờ, Tô Đan Hồng đối với mọi việc trong nhà đều đã hết sức quen thuộc rồi, sổ sách mỗi ngày đều được thống kê rõ ràng, còn gọi Nhân Nhân đến hỗ trợ kiểm tra lại.

Trên thực tế, Tô Đan Hồng làm được hai ngày, phần còn lại đã để Nhân Nhân làm, bình thường Nhân Nhân cũng học không ít bản lĩnh tính sổ sách của cha nó, bởi vì Quý Kiến Quân là người có kiên nhẫn, hỏi anh cái gì, anh đều trả lời.

Nhân Nhân nhìn anh ghi chép sổ sách, không hiểu chỗ nào sẽ hỏi, nghi ngờ cũng sẽ hỏi, Quý Kiến Quân cũng sẽ kiên nhẫn trả lời từng câu.

Cho nên chỉ cần Tô Đan Hồng chỉ sơ thôi là Nhân Nhân đã có thể tự mình ghi chép rồi. Mẹ Tô vô cùng hài lòng với đứa cháu ngoại lớn của mình, nói: "Nhìn chữ của cháu đoan chính như vậy, biết ngay là người có tiên đồ."

"Là do ông nội nuôi dạy tốt ” Nhân Nhân dành thời gian nói một câu.

Tô Đan Hồng cũng cười, không nói gì.

Kiểu chữ của Nhân Nhân chính là kiểu chữ Khải, sau khi được ông Trương chỉ điểm thì chữ viết bây giờ đã đoan đoan chính chính, nhìn rất đẹp mắt.

Không chỉ có kiểu chữ này, còn có cả thư pháp của thằng bé, mặc dù còn non nớt nhưng đã tiến bộ hơn xưa rồi.

Bây giờ thằng bé thường xuyên luyện chữ, xem như đó là việc nhỏ, chẳng qua là hơi phí giấy, tốn không ít tiền.

Nhưng ma chuyện này ông Trương không để cho ai nhúng tay vào, trực tiếp ôm việc vào mình, dù là mực nước hay là bút lông, bút máy, thậm chí là giấy viết cũng deu được ông Trương ôm lấy hết mọi việc.

Tô Đan Hồng lúc đầu cảm thấy không được tốt, nhưng Quý Kiến Quân cũng không cảm thấy gì, nếu ông cụ đã muốn mua thì cứ để ông mua, dù sao cũng không thiếu chút tiên ấy, với lại ông cũng không lo vấn đề dưỡng lão, tiền ở trong tay ông, đương nhiên phải tiêu thì trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn không phải sao?

Để ông cụ lo liệu đi, anh mặc kệ, Tô Đan Hồng không có cách, nên cũng không quản, chỉ là thức ăn trong nhà ngày càng ngon.

Tóc ông Trương đã đen không ít, còn có khí sắc nữa, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều so với lúc mới đến đây.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 357