Vì loại người này mà tức giận thì không đáng.
Mẹ Tô không muốn để ý tới nữa, nói: "Loại người này về sau con và Kiến Quân tránh xa một chút, bà ta muốn đi đâu thì đi, thích vê thì vê, không cần quan tâm bà ta, càng quản bà ta càng y lại
Tô Đan Hồng cười cười: "Mẹ cứ yên tâm, đừng nóng gian.
"Mẹ không tức giận, mẹ chỉ tức trước kia sao lại thấy bà ta cũng không tệ lắm!" Mẹ Tô nói.
Tô Đan Hồng cười, trước kia quan hệ giữa mẹ cô và mẹ Quý khá hòa thuận, nhưng mà bây gio thi khong co kha nang hoa hảo như ban đầu nữa rồi. Chuyện của mẹ Quý, Tô Đan Hồng làm như không biết, cô cũng không để ý tới nữa vì cô đang rất bận đây.
Đem mứt dâu tây đã được chế biến tốt đậy kín lại, những hũ này đều được làm theo yêu câu, một hũ mứt dâu tây hai đồng, lời được một nửa, cũng xem như hơi đắt.
Nhưng khi ăn rồi sẽ thấy rất ngon, ngay cả mẹ Tô cũng phải bội phục con gái bà lại có nhiều ý tưởng như vậy.
Một hũ dâu cũng khoảng hai cân, thêm mật ong thì mắc hơn chut,nhung cung khong bao nhiêu, lợi nhuận của một hũ cũng khá đáng kể.
Bây giờ làm được nhiều hũ như vậy thì khi bán đi cũng sẽ kiếm được một khoản.
Trong nhà làm mứt dâu tây, ngay cả Nhân Nhân cũng không chịu nổi dụ hoặc này, chớ nói gì tới Te Tê và Tường Tường, nhưng mà cũng không được ăn nhiêu, một người chỉ nên ăn một hai muỗng thôi, còn có mật ong nữa nên không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ dễ bị tiêu chảy.
Tô Đan Hồng không có ý định bán mứt dâu tây ở Thành Phố Đại Học mà đợi sau khi làm xong toàn bộ sẽ đưa tới cửa hàng ở Bắc Kinh để bán.
Cửa hàng ở Bắc Kinh mặc dù trên danh nghĩa là cửa hàng ngũ cốc nhưng nếu có một chút đặc sản thì Quý Kiến Quân đều sẽ gửi qua.
Cũng không khác với tiệm tạp hóa cho lắm, nhưng chủ yếu là ngũ cốc bán được tương đối nhiều, mấy cái khác thì để cho đa dạng hàng hóa, hấp dẫn một ít khách hàng khác.
Ví dụ như mỗi năm đưa qua không ít thịt khô đã nhận được phản hồi khá tốt, rất nhiều khách quen đều hỏi có còn hay không, Tô Đan Hồng để bên kia trả lời với khách hàng rằng, hang nam vao thang muoi hai am lich thi moi lam thit kho được, gió lúc đó phơi thịt mới ngon, cho nên nếu muốn ăn thì phải đợi sang năm sau.
Đúng vậy, bà chủ như cô chính là tùy hứng như vậy đấy, có tiên cũng không muốn kiếm.
Gan đây, Tô Đan Hồng đang nghiên cứu cách làm cá ướp muối, cô muốn phơi một ít cá ướp muối mang qua, cá bên trong đập chứa nước vô cùng nhiều, ăn rất ngon nhưng không có cách nào vận chuyển tới Bắc Kinh bên kia do quá xa.
Cá ướp muối cô tính làm đặc sắc một chút, dù sao cũng rảnh rỗi, những chuyện này thì Quý Kiến Quân cũng không nghĩ tới, nên cô phải suy nghĩ một chút không phải sao?
Thực ra theo mẹ Tô dù đặc sắc thế nào cũng chỉ là cá ướp muối thôi, có gì đặc biệt đâu chứ.
Tô Đan Hồng định làm một chút cá ướp muối, một chút cá khô cay, những cái khác thì đến lúc đó tính tiếp, bên trong đập chứa nước có nhiều loại cá, đủ để cho cô làm.
Nhưng cá quá tanh, cô tính đợi Quý Kiến Quân về, đến lúc đó sẽ cùng Quý Kiến Quân qua bên đập chứa nước làm chứ không định làm ở nhà.
Bằng không thì toàn bộ nhà toàn là mùi cá.
Đập chứa nước bên kia thì thích hợp hơn, chỗ rất rộng rãi, có thể để kệ phơi cá khô.
Ngày thứ ba thì mẹ Quý trở về, lúc đi thì Tô Đan Hồng không biết, lúc vê thì Tô Đan Hồng ngược lại có biết, bởi vì vừa vặn cô tự mình bưng canh đậu xanh lên.
"Mẹ cũng uống một bát đi." Tô Đan Hồng nói.
Lúc đầu cũng chỉ là một câu nói thôi, nhưng không nghĩ tới mẹ Quý nói doi lại một câu: "Lúc tôi ở đây thì chưa từng thấy cô bưng cái gì lên đây, tôi vừa đi thì cô đã bưng lên, cái này cũng không phải cho tôi ăn đi!"
Ông Trương, cha Quý, còn có Quý Tiểu Đông tan học là đến giúp đỡ, còn có Nhân Nhân và Te Tê đêu ở đây, còn Tường Tường thì đang ở nhà, cô giao cho Tường Tường một nhiệm vụ, bà ngoại đi lại không thoải mái, bảo thăng bé thay cô chăm sóc bà ngoại, cô rất nhanh sẽ vê.
Tường Tường đặc biệt có cảm giác được trao cho nhiệm vụ vô cùng thiêng liêng nên hiện tại đang ngoan ngoãn ở nhà. Nhưng những người khác đều ở đây.
Tô Đan Hồng cũng không nghĩ tới mẹ chồng cô sẽ không có đầu óc như vậy, sợ là gặp phải kích thích gì ở ngoài nên gặp cô xả giận đi?
"Mẹ nói đùa rồi ạ, Kiến Quân không ở nhà nên con mới đi lên đây một chút, lúc Kiến Quân ở đây thì cũng không cân con phải lên." Tô Đan Hồng nói, biểu hiện rộng lượng một chút.
Mà cô cũng nói thật, cô ghét bỏ trên núi nuôi gà, mùi nồng, lúc Quý Kiến Quân ở nhà, cô cực kì ít khi lên núi, cho dù có đồ cân đưa lên thì cô cũng sẽ bảo Nhân Nhân hoặc Te Te đưa lên, hoặc gọi Quý Tiểu Đông, thực sự thì cô đúng là rất ít khi lên đây. Nhưng lúc Quý Kiến Quân không ở nhà, những chuyện này cô phải lo, dù không vui đến đâu thì cũng phải lên núi xem tình hình một chút, coi như có chút quan tâm.
Cho dù là ông Trương thì cũng biết cô đạo đức giả như vậy, nhưng cũng không nói gì, chả lẽ còn không cho người khác có một hai điều không vừa ý sao? Muốn tìm người mười phân vẹn mười thì lên trời mà kiếm.
Lời nói bới móc của mẹ Quý bị cô mềm mỏng khéo léo đẩy trở lại, bọn nhỏ đều nhìn bà nội của chúng, cha Quý cũng đen cả mặt: "Bà không ăn thì đi về ngủ đi. Mẹ Quý cũng thấy xấu hổ, vừa rồi bà tức giận, thế nhưng trong lòng có việc, nghẹn ở trong lòng đến khó chịu, lại chẳng thể nói cùng ai, thực sự rất nghẹn khuất, nhìn thấy Tô Đan Hồng trôi qua tốt như vậy, còn giả nhân giả nghĩa bảo bà ăn canh đậu xanh, nên bà đã thốt ra lời nói đó.
Thế là mẹ Quý tự mình đi về phòng, cũng không nói gì.
"Đan Hồng, con cũng ăn chút đi." Ông Trương nói.
Ông cũng thấy vợ Kiến Quân cũng thật oan uổng, tự nhiên bị liên lụy.
"Trong nhà còn có việc, mọi người cứ ăn đi." Tô Đan Hồng cười có chút miễn cưỡng, sau đó thì đi xuống núi.
Cô xuống núi không bao lâu thì Nhân Nhân và Te Tê rất nhanh cũng đã ăn xong, sau đó cùng đi xuống núi.
Quý Tiểu Đông không xuống mà cau mày nói: Bà nội sao vậy ạ? Thím ba cũng không làm gì. "Không cần để ý tới bà nội, bà bị bệnh." Cha Quý nói.
Quý Tiểu Đông không nói gì, nó cảm thấy bà nội trước kia rất tốt mà, nhưng từ sau khi bị cô nó mang ra ngoài thì thay đổi hoàn toàn, trước kia rất thương bọn nó đấy, nhưng bây giờ thì chẳng thèm quan tâm.
Bây giờ còn có ý kiến rất lớn với thím ba, nhất định là do cô nó xúi giục!
Mẹ nó suốt ngày ở nhà mắng cô nó, nói cô là tai họa, làm hại mẹ nó thất nghiệp, tiên trong nhà cũng phải bồi thường theo.
Quả nhiên cô nó là một cái tai họa.