"Ừ, đi ra ngoài, cũng sắp sửa
làm cha rồi, đương nhiên nó
phải đi ra ngoài tìm công việc
mà làm, nếu không đứa nhỏ
sinh ra còn phải tiêu tiên đủ mọi
cho, tiên lại tự mình chạy đến
được chắc?" Mẹ Tô nói.
Đứa nhỏ vừa sinh có rất nhiều
chỗ cần tiêu tiên, sức de kháng
của con nhỏ không được lớn
lắm, động chút sẽ phát sốt nóng
linh tinh gì đó, còn không phải
nên đi bệnh viện luôn sao?
Tất cả đều là tiên.
"Một tháng anh hai có thể kiếm được bao nhiêu? Bồn ba như vậy thật sự có phần khiến cơ thể mệt mỏi. Quý Kiến Quân nói.
Nếu là những người khác nói, chắc chắn mẹ Tô sẽ không nói, không chừng còn tỏ sắc mặt, nhưng đối với Quý Kiến Quân, mẹ Tô ngược lại không làm thế, bởi vì người con rể này mở vườn trái cây, ngay cả bà cũng có danh tiếng trong thôn này. Tương lai chính là người muốn làm chuyện lớn, bây giờ, vườn trái cây của anh cũng phải thuê người.
Hơn nữa nói như vậy, rõ ràng cũng là chắc chắn muốn giúp đỡ con trai bà. "Một tháng cũng có thể kiếm được tâm mười năm mười sáu đồng tiên, vẫn phải ăn mặc tiết kiệm nữa, nhưng mà cũng không tôi, những người khác trong thôn làm sao có thể có phân đãi ngộ này?” Mẹ Tô nói. Những lời bà nói cũng là lời thật, ngay cả việc đào đất, quanh năm suốt tháng cũng không tiết kiệm được mấy chục đồng tiền, nhưng mà anh hai Tô một năm nếu không có gì thay đổi thì anh ta có thể tiết kiệm được tới một trăm đồng tiên, cái này đã coi như rất cao rồi.
Quý Kiến Quân gật đầu.
Mẹ Tô nói: "Vườn trái cây của con còn chưa phát triển, chờ lúc nó lớn rôi, công việc bận rộn, đến lúc đó con có thể tìm anh hai con hỗ trợ, anh cả thì mẹ không nói đến, quá mất mặt, nhưng anh hai của con, có thể dựa vào nó được, nó di sẽ không khiến Đan Hồng mất mặt.
Mẹ Tô vẫn khá có lương tâm, con trai đầu nhà bà là đứa ham ăn biếng làm, trong lòng bà hiểu rõ ràng, đứa con thứ hai thật ra có thể động tay chân, cho nên bà cũng đề xuất nói giúp cho đứa thứ hai.
"Được ạ, chờ lần sau anh hai quay về, mẹ nói với anh hai giúp con, sang năm quả thật con cũng cân không ít lao động." Quý Kiến Quân nói.
Quả thật cần phải có người làm, sang năm muốn nuôi gà, nuôi dê, còn phải xử lý cả cây ăn quả, đừng tưởng răng chỉ có những việc này thì không nhiêu lắm, trên thực tế mỗi ngày còn không làm xong hết việc đâu. Có thêm một người làm nữa cũng không nhiều thêm một chút nào.
Hơn nữa sang năm còn phải đi lên trán trên mở một cửa hàng, dù không nuôi nhiều gà lắm, nhưng cũng phải hơn hai trăm con gà sẽ đẻ trứng, số lượng cũng có thể tưởng tượng ra được, đặc biệt là sau khi đã uống loại nước do vợ anh đặc chế ra, chúng nó đẻ trứng cực kỳ cân mẫn.
Mẹ anh chỉ nuôi có mười mấy con gà mái, có hơn nửa ngày mà có thể đẻ ra được hai quả trứng, còn những con khác cũng là mỗi ngày đẻ được một quả trứng, số lượng này cũng đủ rồi.
Anh nuôi hai ba trăm con gà, mỗi ngày có thể có được mấy trăm quả trứng gà, bây giờ trứng gà cũng có thị trường rồi, từ tám chín đồng đã trực tiếp mỗi một quả trứng gà tăng thêm một đồng, mấy trăm quả trứng gà không sai biệt lắm sẽ là mấy chục đồng tiên.
Một ngày có mấy chục đồng tiền, một tháng không thay đổi gì thì sẽ được một ngàn!
Mặt tiên cửa hàng hai vợ chồng bọn họ cũng không có thời gian quản lý, một số tiền lơn như vậy chắc chắn phải tìm được người nào tin tưởng đến quản, hơn nữa không phải Quý Kiến Quân tự làm tổn hại tình anh em của mình, nhưng cho dù là anh cả của anh hai là anh thứ hai, cả hai người đều không thể nào bằng được anh vợ thứ hai này của anh.
Người là thông minh, nhưng tuyệt đối sẽ không chơi tâm cơ thông minh, tuyệt đối chân thật, hơn nữa quan hệ anh em với vợ anh cũng tốt. Cho nên Quý Kiến Quân thật sự có tính toán kia, anh muốn để anh ta đi trông cửa hàng cho anh.
Nhưng mà chắc chắc không thể dùng chút tiên lương thuê anh ta, chuyện này ve sau lại thương lượng với vợ anh đi.
Phía bên mẹ Tô sau khi nghe những lời mà anh nói, trong lòng bà cũng cực kỳ thoải mái, bà đồng ý với anh.
"Trứng gà này con lấy về cho Đan Hồng đi, bảo con bé cứ việc ăn, trong nhà vẫn còn nữa, nếu hết thì lại qua đây lấy về." Mẹ Tô nói.
Quý Kiến Quân dở khóc dở cười, anh nói: "Mẹ, trứng gà này mẹ cứ để cho chị dâu thứ ăn đi, trong nhà bên con cũng còn nữa đấy, mẹ con cũng nuôi không ít gà, đặc biệt để đẻ trứng cho Đan Hồng ở cữ, cứ thêm một ngày có thêm một quả trứng, mỗi ngày Đan Hồng ăn còn tích cóp được hẳn một sọt.
Không chỉ có Đan Hồng ăn, anh cũng ăn theo, nhưng không thể ăn theo kịp mười mấy con gà mái đẻ trứng nhanh như thế.
Mẹ Tô nghe thấy vậy, lúc này bà mới không bắp ép anh mang về nữa.
Sau khi Quý Kiến Quân quay trở vê, mẹ Tô lại đi đến phòng bếp, vợ thằng hai đang nấu cơm, thấy bà, cô ấy nói: "Mẹ? Làm sao Kiến Quân lại đi ve nhanh như vậy? Không ở lại ăn cơm?” "Đã về rồi, còn không phải là quay vê chăm sóc Đan Hồng sao, không rảnh ở lại ăn cơm” Mẹ Tô nói xong, bà lấy hai cân thịt ba chỉ ra, nói: "Để lại một cân, còn một cân khác con cứ lấy ra mà ăn đi, là Đan Hồng đặc biệt bảo Kiến Quân lấy mang đến đây cho con, còn phần đường trắng này cứ cất nó đi trước." Mẹ Tô bỏ đường trắng vào trong ngăn tủ, nói.
Chị dâu thứ Tô gật đầu.
"Vừa rồi Kiến Quân mới nói, sang năm vườn trái cây của nó thiếu người bên đó, lần sau Tiến Quân có quay về, con nói với nó, bảo nó sang năm đi đến hỗ trợ vườn trái cây với Kiến Quân, bên kia mẹ nghe nói cấp tiên lương cũng không ít, hơn nữa có Đan Hồng ở đó, ăn uống của Tiến Quân cũng có người chiếu cố cho, không cần phải ăn uống gầy thành như vậy.'
Mẹ Tô nói.
"Vậy được ạ, chờ Tiến Quân quay về con sẽ nói với anh ấy." Chị dâu thứ Tô rất vui vẻ đồng ý. Khi chị dâu cả Tô tiến vào vừa đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện này của hai người, ngay lập tức cô ta nói với mẹ Tô: Mẹ, vừa rồi có phải là em rể tới đúng không? Từ xa xa con nhìn thấy tấm lưng kia, hình như là em ấy đi?
Hai mắt cô ta sáng lên nhìn vào thịt ba chỉ, chắc chắn anh đến, cô ta không nhìn lâm!
" Đúng, có đến." Mẹ Tô nói.
"Mẹ, Tiến Đảng cũng là con trai của mẹ, mẹ không thể nặng bên nọ nhẹ bên kia được, vườn trái cây của bên nhà em rể chắc chắn cũng cần không ít người làm, mẹ lại giới thiệu chú hai với em rể, không giới thiệu Tiến Đảng một chút nào à?" Chị dâu cả Tô nói.
Con trai cả nhà họ Tô tên là Tô Tiến Đảng, con trai thứ hai nhà Tô tên là Tô Tiến Quân, Tô Đan Hồng là nhỏ nhất.
"Con thôi đi, mẹ vẫn còn cần mặt mũi, Tiến Đảng thủ đoạn gian dối, dạng như nó có muốn đi mẹ cũng không cho nó đi! Mẹ Tô tức giận nói.
Chị dâu cả Tô bất mãn nói: "Mẹ, làm sao mẹ có thể nói như vậy chứ, Tiến Đảng cũng là con trai mẹ mà"
"Được rồi, nên làm gì thì làm đi, chờ khi nào nó nó làm hết công việc trên đồng mẹ sẽ lại suy nghĩ nó nên nói với Kiến Quân để nó đi làm không." Mẹ Tô xuy tay nói cho qua chuyện.
Vốn dĩ bảo con trai của mình đi làm công cho nhà ông Quý là bà đã không có mặt mũi rôi, nhưng đó là con rể của bà, cũng không có gì quá mất mặt, nhưng mà trong lòng có nói thế cũng vẫn có rào cản, nhưng nếu như con trai bà đi làm việc thật tốt, vậy nhà ông Quý còn phải cảm kích bà đấy, cũng không có tư cách mà di nói bà.
Nhưng nếu như để con trai cả đi, vậy bà bên nhà ông Quý kia chắc chắn sẽ nói móc máy bà cho xem.
Cho nên ngoài miệng mẹ Tô đồng ý, nhưng căn bản không muốn cho thằng con cả đi.
Chị dâu cả Tô nghe ra bà nói cho có lệ, cô ta cực kỳ tức giận. Cô ta quay trở về nhìn thất Tô Tiến Đảng đang ngủ, tức giận nên đánh cho anh ta tỉnh dậy. Tô Tiến Đảng bị đánh thức nên có hơi không vui, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi kia của cô ta, anh ta nói: Làm sao vậy? Ai trêu chọc em?"
Anh còn có mặt mũi nói? Quý Kiến Quân đến anh cũng không biết đi ra ngoài mà gặp người ta, có một anh vợ như anh vậy sao? Anh có biết bây giờ vườn trái cây của Quý Kiến Quân phát triển rồi hay không, anh còn có muốn bắt đầu đi làm việc không hả?” Chị dâu cả Tô mắng.
Vừa nghe thấy việc này, Tô Tiến Đảng lại nằm xuống như cũ: “Anh không đi, mệt c.h.ế.t người, hơn nữa dựa vào Đan Hồng hiếu kính, đến lúc đó khi vườn trái cây phát triển rồi, mẹ còn có thể thiếu chỗ tốt chắc? Mẹ có chỗ tốt thì anh cũng có chỗ tốt, em không cần lo lắng nhiều như vậy.
Chị dâu cả Tô nhìn bộ dạng không có chí tiến thủ này của anh ta khiến cho cô ta cực kỳ tức giận, mắng: "Mẹ vừa mới nói cùng Quý Kiến Quân, sang năm để chú hai đi qua đó làm việc!" "Muốn làm thì để cho nó đi làm, không liên quan gì đến anh." Tô Tiến Đảng xua tay nói.
Chị dâu cả Tô tức giận nửa ngày cuối cùng vẫn vô dụng, cô ta cũng lười đi quản mấy thứ này, dù sao cũng không chia nhà, đến lúc đó bên nhà chú hai kiếm được tiền cũng phải nộp lên trên, chờ đến lúc đó chia nhà, gia sản đều phải chia thành một nửa, nếu không cô ta cũng không đồng ý!
Quý Kiến Quân cũng không biết bản thân anh đến nhà mẹ vợ một chuyến lại dẫn ra nhiều chuyện như vậy.
Quay trở vê nhiệm vụ vợ anh giao cho, anh nói chuyện trứng gà một lượt, khoản tiên lớn này lúc trước anh còn chưa hề tính qua đâu, dựa theo giá hàng hiện tại, nếu mỗi ngày bán đi 300 quả trứng gà, vậy một ngày anh có thể thu vào 30 đồng, một tháng sẽ được 900, nếu không thay đổi thì sẽ có một ngàn! Yên tâm đi, sang năm em cũng có thể rảnh tay rồi, đến lúc đó có em giúp đỡ anh chăm sóc, chắc chắn gà mái sẽ đẻ trứng." Tô Đan Hồng nhướng mày nhìn người đàn ông của mình.
Quý Kiến Quân cười, anh thật sự cảm thấy tương lai của hai vợ chông bọn họ đặc biệt tươi sáng!
Sáng sớm hôm sau, Quý Kiến Quân ngồi xe đi thành phố đại học.