trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 60

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Sáng sớm, Quý Kiến Quân đã đi đến trường Đại Học trong thành phố, thím Dương xong công việc cũng vừa về nhà.

"Làm phiền bác rồi, cháu đã nói với anh ấy, không cần phải vội vậy mà anh ấy cũng không nghe, cuối cùng vẫn là chuyện bé xé to." Tô Đan Hồng nói. Thím Dương mỉm cười: "Cháu cứ nói như vậy, nhưng người đàn ông của mình thương mình mà cháu không vui sao? Kiến Quân thay đổi như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi được thấy, cháu đúng là người có phúc đó.

Nhìn những người đàn ông khác trong thôn, kể cả những thôn khác, có ai thương vợ như Kiến Quân? Vốn dĩ tìm không ra được người thứ hai. Mỗi ngày đều đi theo chăm sóc, sợ ra ngoài sẽ gặp vấn đề gì, nhưng người vẫn luôn ở trong nhà, thì làm sao có thể gặp vấn đề gì? Cuối cùng thì vẫn chỉ có mỗi Kiến Quân biết đau lòng cho vợ.

Là một người phụ nữ, để muốn xem vận số của người đó có tốt hay không, đó là xem coi có thể gả cho người chồng biết quan tâm chăm sóc không, trong nhà ngoài ngỏ deu có thể chăm lo tốt, thì đây sẽ là hạnh phúc cả đời. Và tất nhiên, người phụ nữ ấy cũng phải biết đảm đang, chăm lo nhà cửa, nếu không cuộc hôn nhân tốt đẹp sẽ tan thành mây khói.

Giống như Tô Đan Hồng, thím Dương lại vô cùng hài lòng, tuy rằng thím ấy cũng đau lòng cho đứa nhỏ Kiến Quân, nhưng mọi thứ đều có nguyên nhân của nó. Không nói đến vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Đan Hồng, gia đình của cô cũng vô cùng mạnh, tay nghe may vá của cô là minh chứng rõ nhất.

Người khác có lẽ không biết, nhưng thím Dương và mẹ Quý có mối quan hệ vô cùng tốt, thím ấy cũng nghe mẹ Quý nói qua vài lần. Vườn trái cây có thể tươi tốt như vậy tất cả đều nhờ Đan Hồng.

Nếu không cho dù Kiến Quân có thể mạnh đến mấy cũng không thể làm hết một ngọn núi lớn như vậy.

Thím Dương kể cho cô nghe một số chuyện ở trong thôn, chẳng hạn như năm nay nhà ai được mùa, nhà ai lười biếng thậm chí không theo kịp một nửa của nhà khác.

"Trước đây công xã là như vậy, hiện tại thì ai cũng tìm công việc khác cũng không biết c.h.ế.t sống thế nào." Thím Dương nói. Tô Đan Hồng cười cười nói: "Chúng ta hãy sống tốt cuộc sống của mình là được, còn việc của người khác không nên xen vào.

Thím Dương gật đầu: "Loi này rất đúng, à mà Đan Hồng à, chút nữa tôi đến chỗ cháu nhổ vài cọng thảo dược đem về cho gà ăn nhé.

"Dạ thím nhổ đi ạ, chỗ cháu còn một mảng lớn mà" Tô Đan Hồng nói.

Hai người ngôi may vá, mãi một lúc lại ngôi không yên nên ra sân sau hái thảo dược.

"Thảo dược nhà cháu thật là tươi tốt, đều có thể ngửi được mùi thuốc." Thím Dương khen ngợi.

Đúng là cô con dâu mang đến sự may mắn cho nhà chồng, nhìn xem, chỉ tiện tay trông thử thảo dược không ngờ nó lại lớn lên thật. Tô Đan hông nở nụ cười: "Thím Dương hái một ít cây cải dâu cho chú Dương ăn đi ạ, chú rất thích ăn cây cải dâu này.'

"Có lợi cho ông ấy quá rồi." Thím Dương không hái: "Ở nhà tôi cũng không thiếu đâu."

"Hái đi ạ, nhiều như vậy nhà cháu cũng ăn không hết.” Tô Đan Hồng nói.

Thím Dương thấy có khá nhiều nên nói: Vay tôi hái một ít thôi. Cũng không hái nhiều, vừa đủ hai người ăn.

Sau khi hái xong một ít cây cải dầu, thím ấy trở ve nhà, trước khi đi còn dặn Tô Đan Hồng lát sang nhà ăn cơm chung, một người thì đừng có nấu. Tô Đan hông cười nói rằng hôm qua Quý Kiến Quân có làm sủi cảo cho cô để ở trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn chỉ cần nấu chín là được.

Thím Dương mỉm cười, lúc này cũng không nói nữa.

Giữa trưa mẹ Quý có đến đây, vừa nghe nói Quý Kiến Quân đã đi đến trường đại học cũng không biết làm sao: "Hai đứa đó, trong tay vừa có chút tiên đã nghĩ đến việc tiêu tiền, sau này sinh em bé cái gì cũng cân đến tiên, sang năm còn muốn mua gà mà đồ ăn của gà cũng phải tốn tiên, nhưng nếu nuôi dê thì vẫn có thể kiếm một số tiên nữa. Còn phải mướn một đám người, còn có nhiêu thứ phải dùng đến tiên." Mẹ Quý nói.

Chỉ có một đứa con, sao lại phải cân ta? Những đứa nhỏ khác trong thôn cũng không có đứa nào cần dùng, không lẽ ai cũng phải dùng thứ này mới được? Đừng nói ở trong thôn, chính cháu gái của ông tư cũng đâu cần tã, những thứ đó quả thật không hề rẻ, khi trẻ chơi đùa cũng không thuận tiện, đứa nhỏ cũng chỉ ăn no roi ngủ, ngủ rồi ăn kéo dài cả ngày, vậy bao nhiêu tã mới là đủ?

"Con cũng đã nói với anh ấy, khuyên anh ấy đừng đi nữa, anh ay lại nói rằng không thể đối xử tệ với đứa nhỏ, con cũng không còn cách nào." Tô Đan Hồng chưa nói hai câu đã đổ hết lên người Quý Kiến Quân, một chút áp lực cũng không có.

Mẹ Quý cũng chỉ cằn nhăn không ngừng, thật ra bà cũng không biết vợ của đứa con thứ ba là một người quản lý chồng rất nghiêm? Nếu Đan Hồng không đồng ý, anh có thể đi sao? Tuy nhiên Đan Hồng cũng ít khi nào can thiệp vào chuyện của anh, mọi thứ đều muốn để Kiến Quân quyết định, và cô chỉ quan sát từ bên ngoài.

"Ta có đem đến cho con một gốc cây hoa lan, con chăm sóc nó cho tốt." Mẹ Quý chợt nhớ tới liền chỉ tay vào gốc cây hoa lan nói.

Đôi mắt Đan Hồng bừng sáng lên: "Mẹ, cây hoa lan này mẹ lấy từ đâu vậy?”

"Ở đâu sao? Hôm nay mẹ đã thấy nó khi đang làm cỏ ngoài đồng, nghĩ con chắc sẽ thích nên mang đến đây cho con." Mẹ Quý cười nói. "Con cảm ơn mẹ!" Tô Đan Hồng vui mừng.

Mẹ Quý: "Con muốn trông nó ở đâu, để mẹ trồng cho."

"Trông nó ở sân sau ạ. Đan Hồng trả lời.

Mẹ Quý liên mang chậu hoa trông ở sân sau, còn nói: "Đây là một loại lan rừng quý hiếm, người thành phố rất thích, trước kia trong thôn còn có người dưỡng hoa này để bán nữa." "Còn có việc này sao a? Đan Hồng kinh ngạc hỏi.

"Có chứ chính là nhà của ông Hồ ở cuối thôn, trước kia ông Hồ là thợ trông hoa của nhà địa chủ, sau này lại dựa vào trông hoa mà sống, hiện tại vẫn còn trông hoa, lúc trước con còn nhỏ nên không biết, gia đình của ông Hồ khi ấy được coi là gia đình giàu nhất trong thôn." Mẹ Quý kể.

"Vậy thì trong nhà của họ chắc có không ít hạt giống hoa đâu hả mẹ?" Tô Đan Hồng không quan tâm đến chuyện khác, hai mắt sáng ngời hỏi.

Nguyên chủ chưa từng đi đến cuối thôn, từ khi gả vê đây lúc nào cũng xem chừng ba chị em dâu không để cho họ có cơ hội đến gan cha mẹ Quý, nếu không làm như vậy chỉ sợ bản thân sẽ bị chia cho ít phân hơn, nên làm gì có suy nghĩ tới chuyện gì nữa. "Chắc có, mẹ với gia đình họ Hồ cũng không phải quá quen thân." Mẹ Quý nhìn thấu tâm tư của cô, chính là muốn thử trồng hoa, mẹ Quý cũng muốn thử nhưng lại nói: "Hoa này rất khó để chăm sóc." Tuy rằng không cần hết sức chăm cho tốt, nhưng không biết Đan Hồng có nguyện ý chăm sóc hay không? Nghĩ đến vườn trái cây ở trên núi, mẹ Quý không ngừng nhìn con dâu, không biết Hồ Đại Tiên có đồng ý giúp đỡ dưỡng hoa không? Nếu nguyện ý chăm sóc đây cũng là biện pháp tốt nếu nuôi dưỡng cây tốt có thể bán không được ít tiên đâu.

Vào năm đó, ông Hồ xây được một căn nhà lớn, cũng đều nhờ vào việc trông hoa, trở thành người giàu số một số hai trong thôn. Kiến Quân và Đan Hồng cũng không phải là người biết tiết kiệm tiên, nhưng cũng không phải là loại người dùng tiên như nước?

"Mẹ, gia đình chúng ta có mối quan hệ không tốt với ông ấy sao?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Làm gì có, năm ấy con gái của nhà họ Hồ lấy chồng, cha của con còn giúp họ đóng một cái tu treo quần áo, bọn họ tiết kiệm được không ít. Mẹ Quý nói.

"Vậy thì chúng ta đến nhà họ Hồ xem thử đi ạ."Tô Đan Hồng cười nói.

Mẹ Quý cũng là một người có tính cách hấp tấp, bà vừa nghe giọng điệu của Đan Hồng, bà đã biết rằng Hồ Đại Tiên đã sẵn sàng trông hoa giúp.

Cô biết một bông hoa quý có thể bán được rất nhiều tiền, ít nhất cũng phải mấy chục tệ, có khi còn hơn thế nữa. mỗi khi nhà họ Hồ đều gọi một chiếc xe tải lớn chạy đến và vận chuyển rất nhiều chậu hoa lên xe, chuyện này ở trong thôn đã không còn là bí mật gì lớn.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 60