Mỗi lân đi dọn bồn hoa, người dân trong thôn đều sẽ đến hỏi thăm việc kiếm được bao nhiêu tiền lời. Người nhà họ Hồ khiêm tốn tỏ vẻ không được bao nhiêu, nhưng người nhà họ Hồ rất ít khi đi trồng trọt nên đất chỉ có vài mảnh là trông lúa, nhưng người ở nhà họ Hồ có tới tận mười may người. Tiên để nuôi sống những người này ở đâu ra? Chẳng phải là từ chăm sóc hoa ra sao? Tô Đan Hồng cùng mẹ Quý đi đến, họ đã gặp con trai thứ tư nhà họ Hồ, người con trai thứ tư của gia đình họ Hồ này là do ông Hồ về già mới có, hai người con trai là anh cả và anh thứ hai của gia đình họ Hồ đều đã cưới vợ cũng xây dựng sự nghiệp cho riêng mình, con của cả hai cũng không còn nhỏ. Nhà họ Hồ còn có hai người con gái, đều đã lấy chồng ở bên ngoài. Nhưng họ hàng của chú thím Hồ ước chừng có mười hai người ở trong đây, gia tộc này không nhỏ.
"Tiểu Hồ à, cháu mới trở về sao? Mẹ cháu có ở nhà không?" Mẹ Quý nở nụ cười nói.
Hồ Nhất Thiên nhìn thấy khuôn mặt tươi như hoa đào của Tô Đan Hồng, cậu nhóc mới mười bảy tuổi đã bất chợt đỏ mặt, nhưng vẫn rất thông minh nói: "Mẹ cháu đang ở nhà, hai người vào đi.
"Vậy cháu dẫn đường cho thím đi. Mẹ Quý cười nói.
"Dạ." Hồ Nhất Thiên gật gật đầu, dẫn cả hai đi vào bên trong.
Hồ Nhất Thiên là học sinh năm nhất ở thành phố Giang Thủy, lâu lâu mới trở về một lần, nhìn thấy đứa nhóc nhỏ tuổi này Tô Đan Hồng lại cảm thấy nếu con của cô cũng lớn như vậy thì thật tốt biết bao.
"Mẹ, có thím và chị dâu đến ạ. Hồ Nhất Thiên nói.
Thím Hồ từ bên trong nhà đi đến, vì quanh năm chỉ chăm sóc cây cỏ, ít khi bận rộn với công việc đồng áng, nên thím Hồ so với những người phụ nữ khác lại không giống, bà ấy tính tình dịu dàng còn điềm đạm, hơn nữa làn da cũng rất tốt.
"Hai người vào đây ngôi đi, Nhất Thiên, mau đi lấy ghế cho thím và chị dâu ng6i Thím Hồ cười nói.
Mẹ Quý vội nói không cân, Tô Đan Hồng cũng lịch sự. Nhưng mà Hồ Nhất thiên đã đem ghế đến, cả hai người cũng ngồi xuống nói vài câu khách sáo với thím Hồ trước khi tiến vào chủ de.
"Thím Hồ, hôm nay cháu đến đây để hỏi một chút về việc trong nhà thím còn hạt giống hoa nào không ạ? Cháu muốn mua một ít." Tô Đang Hồng nói. Thím Hồ vừa nghe đã biết ý, trong thôn không ít người luôn nhìn ngó vào chén cơm của nhà bà ta.
"Hiện tại trái cây ở vườn nhà cháu cũng đã phát triển, thím nghe nói cháu còn muốn nuôi dê, sang năm còn muốn nuôi thêm gà, trông hoa là một công việc cân sự tinh tế, nhưng dường như cháu rất bận mà nhỉ?" Thím Hồ nói.
"Năm sau sẽ bận rộn hơn một chút, nhưng đó là việc của Kiến Quân, cháu chỉ là muốn tìm một việc gì đó cho bản thân, cũng không để bản thân quá rảnh rỗi khi ở nhà chăm sóc đứa nhỏ." Tô Hồng Đan cười nói.
Thím Hồ nhìn cô, nói: "Trong thôn cũng không có ít người muốn mua hạt giống của nhà thím, không phải là thím không muốn cho, mà thật sự nó không rẻ, một túi hạt giống hoa cúc loại tốt có giá là ba tệ. Còn tốt hơn, phải tới năm tệ, hơn nữa có khi lại không trồng được, hoặc trông được lại không chăm nổi, có nhiều người trong thôn còn nói thím hãm hại mấy người ấy, những hạt giống ấy là hàng nhập, giá cả bán cho những người ấy đều là giá gốc, thím không lấy một ngàn đồng lời nào cả."
Tô Đan Hồng gật đầu: "Thím yên tâm, cháu đã biết, không nói đến chuyện khác, chắc chắn những hạt giống của cây hoa cúc phi điểu mỹ nhân, còn có trạng nguyên hồng và trạng nguyên tím vô cùng đắt tiền, không những thế đại kiều và nhị kiêu, phấn phượng hoàng đỏ tất cả đều là hàng nhất, những cây hoa cỏ quý này trong lòng cháu cũng tự biết nào phải là hàng rẻ tiên?"
"Cháu còn biết những thứ này?"Thím Hồ có chút ngạc nhiên khi nghe cô nói.
"Cháu chỉ hiểu được đôi chút, cháu cũng biết một số cách trông hoa. Thím chắc đang ươm cây đúng không ạ? Không biết cháu có thể xem qua không?" Tô Đan hồng cười nói.
"Đi, cháu đi theo thím lại đây. Thím Hồ như tìm được tri kỷ, không nói hai lời liên dẫn cô đi đến nhà kính trông hoa nằm ở nơi riêng biệt của gia đình họ Hồ.
Hiện tại ngoài trời lạnh, bên ngoài không tốt để trông cây, cho nên chỉ có thể trông trong nhà kính, đương nhiên nhà kính này là do ông Hồ học từ nhà địa chủ, xây dựng rất tốt. Tô Đan Hồng ngắm nhìn, trong lòng vẫn không ngừng khen ngợi chính mình.
Thím Hồ nghe xong lại càng vui vẻ, bà ta nghĩ rằng bản thân không cần phải nói ve nhà kính trông hoa này nữa, vợ của Kiến Quân từng nói mình có Hồ Đại Tiên phù hộ nên rất thạo nghề, vì thạo nghê nên thường được khen ngợi. Nên thím Hồ rất thoải mái.
"Tuy nhiên những cây hoa non này phát triển trông không được tốt lắm." Tô Đan hồng nhìn xung quanh một lượt, rồi đứng ở nơi có vài cây hoa non nói: Những cây này cháu thấy nó không được lai giống tốt, chỉ sợ cũng không ra hoa tốt." Thím Hồ hiện tại cũng xác định được cô cũng có hiểu biết, nhưng cô không thấy được, mẹ Quý ở bên cạnh vẻ mặt không hiểu gì hết vì cả đời luôn làm việc đồng áng.
Tô Đan Hồng lần này lại nhìn ra vấn đề ở đây: "Thím Hồ, thím có tin rằng cháu có thể làm cho bốn chậu cây hoa cúc này ở tháng tám năm sau sẽ nở hoa không thua gì hoa được trồng ở nhà kính của thím không?" Tô Đan Hồng cười nói.
Thím Hồ nhướn mày nhìn cô: "Cháu muốn cược với thím à?” Tô Đan Hồng cười cười: "Nếu cháu thắng, vậy sau này thím đều phải cung cấp hạt giống hoa miễn phí cho cháu, cháu sẽ phụ trách chăm sóc, thím có trách nhiệm bán, dù sao thím cũng có nguồn để bán, chúng ta chia năm năm, thím thấy sao?" Thím Hồ mỉm cười: "Chuyện này không thành vấn đề, thím đồng ý, nhưng nếu cháu thua: thì sao?”
"Nếu cháu thua, cháu có thể chia cho thím 20% vườn trái cây." Tô Đan Hồng cười nói.
Mẹ Quý bên cạnh lại giật mình: "Đan Hồng, sao lại nhiều vậy? Thím Hồ cũng không nói gì chỉ mỉm cười nhìn Tô Đan Hồng. Tô Đan Hồng nhẹ nhàng khuyên: "Mẹ, mẹ không tin tưởng con sao?
"Mẹ làm sao mà không lo lắng, thím và chú Hồ của con cả đời đã luôn trông, chăm sóc hoa, con sao có thể so sánh với hai người ấy?" Mẹ Quý vội vàng nói. " Nhưng nếu con thắng, sau này chúng ta sẽ không cần phải tốn tiền mua hạt giống hoa, hơn nữa thím Hồ còn giúp con bán, cái này cũng không tệ. Tô Đan Hồng nói.
Mẹ Quý lại lo lắng vô cùng, cái gì mà nói không tệ? Giúp đỡ phân bán lại chia năm năm, bà thật sự không hiểu, chỉ mua một ít hạt giống hoa cũng không nên đánh cược nhiều như vậy. "Thím, cứ quyết định như vậy đi, cháu sẽ viết một tờ giấy cam kết đem đến đây." Tô Đan Hồng nhìn thím Hồ cười nói.
"Thím không cần giấy cam kết, thím tin tưởng cháu, cũng tin tưởng vào người nhà họ Quý." Thím Hồ cười: "Còn bốn chậu hoa này để thím kêu thằng Tư nó đem sang cho cháu.
"Vậy cũng được." Tô Đan Hồng cười cười.
Cả ba nói chuyện với nhau một hôi lâu, Tô Đan Hồng mới cùng mẹ Quý trở vê nhà. Vừa về đến nhà, mẹ Quy đã nhịn không được nói: "Đan Hồng, con vì sao lại có thể chịu đông ý với một chuyện như thế được?" Me, vườn trái cây trên núi, dưa hấu và những trái cây, rau dưa khác ở sân sau đều có thể phát triển cực kì tốt mà không cần đến bón phân, tất cả đều có công lao của con, con sẽ không đánh một ván cược mà bản thân không nắm chắc phần thắng đâu. Mẹ tin con một lần đi." Tô Đan Hồng cười nói.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, căng thẳng trong lòng của bà cũng đã giảm đi rất nhiều, xem ra đó có thể là ý của Hồ Đại Tiên. Bằng không, với tính tình của Đan Hồng cô cũng không dám nói ra như vậy. Bản thân Đan Hồng có lẽ cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. "Con thật sự có thể chăm sóc nó?” Mẹ Quý hỏi.
"Có thể ạ" Tô Đan Hồng gật đầu.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã vang lên tiếng của Hồ Nhất Thiên, cậu ta dùng một chiếc xe gỗ nhỏ đem bốn chậu hoa non chở lại đây.
"Làm phiên em rồi" Tô Đan Hồng cười nói.