Thảo nào bà nội nói đó là thức ăn của em trai, em trai còn chưa biết đi, sẽ không đi chơi, cho nên nó uống này sẽ no, còn mình thì không được. Mình còn phải ăn cơm. Cái sủi cảo này cũng rất ngon đó. Trước kia cảm thấy em trai sinh ra ở nhà thím Ba là rất hạnh phúc, có thể ăn thịt hằng ngày, bây giờ mới phát hiện ra em trai vẫn không thể nào ăn thịt, thật là tội nghiệp. Tô Đan Hồng không biết trong đầu thăng nhóc đang nghĩ gì, cô tiếp tục ướp thịt muối, Quý Kiến Quân thích ăn cái này, cho nên cô mới bảo hắn mua nhiều một chút, cũng không nhiều lắm, tầm ba bốn kí.
Hầu Tử ăn no, sau đó đến chơi cùng với Nhân Nhân, thuận tiện làm bài tập, thấy sắp đến giờ, lúc này nó mới dọn dẹp cặp sách chuẩn bị đi vê.
"Thằng nhãi này đến bây giờ mới chịu về, lại đi chơi ở đâu rồi? Con làm bài tập chưa?" Phùng Phương Phương thấy nó vê nhà, hỏi.
Hom nay con đi nhà thím Ba chơi, làm bài tập xong rồi, con hỏi chú Ba, chú Ba nói con làm đúng hết rồi, chỉ sai có hai chỗ, chú cũng chỉ con, con làm lại rôi!" Hầu Tử lập tức nói.
Phùng Phương Phương thấy vậy cũng không nói gì nữa: "Đi cất cặp sách roi ra ăn cơm."
Me ăn cơm với cha di con đi ăn ở nhà chú Ba rôi, thím Ba múc cho con một tô sủi cảo, con ăn ngon lắm, con đi học bài day Hầu Tử nói xong liên đi vô nhà.
Chú Ba nó dạy nó học, nó còn là anh lớn, nhất định phải học thật giỏi, sau này đợi lúc em trai lớn lên, em trai cũng đi học, đến lúc đó đến lượt nó dạy lại cho em trai. Nếu như em trai hỏi gì đó mà nó không biết, vậy anh trai như nó không phải mất hết mặt mũi rồi sao?
Phùng Phương Phương cũng không quản nó, cơm nhà chú Ba, từ lúc cô chăm sóc Đan Hồng đã được thử qua.
Lúc chăm Đan Hồng, đồ ăn một tháng đó so với đồ ăn Tết nhà cô chỉ hơn chứ không kém, hơn nữa do trong tháng nên Đan Hồng cũng không thể tùy tiện ăn gì cả, nếu như bình thường chắc chắn sẽ phong phú hơn hẳn.
Vì lúc chăm Đan Hồng ngày ngày đều được ăn thịt nên hết một tháng đó Phùng Phương Phương có chút không thích ứng được với canh không thịt nhà mình.
Thật là nhớ một tháng đó quá đi.
"Ăn cơm ở nhà thằng Ba?" Quý Kiến Quốc hỏi trên bàn ăn.
"Ừm, thằng nhóc kia nói ăn một tÔ sủi cao.” Phùng Phương Phương nói, cô cảm thấy Đan Hồng thay đổi tốt hơn trước rất nhiều. Bây giờ con trai cô có thể thân cận với nhà đó như vậy cũng rất tốt.
Quý Kiến Quân ngược lại không bàn nhiều, chỉ nói: "Thằng nhóc thèm ăn thịt, lâu lâu em cũng mua một ít cho nó đi, lân trước bán đồ cũng kiếm được không ít mà.
"Chỗ đó thấm bao nhiêu cơ chứ? Phùng Phương Phương tức giận liếc chông một cái. Mặc dù hâm mộ cuộc sống nhà chú Ba nhưng đó cũng là nhà người ta. Đan Hồng chỉ cần thêu chút này chút kia bán ra cũng đã đủ tiên ăn một năm rồi, sao có thể so sánh được chứ.
Hơn nữa nhà của bọn họ ở cũng đã lâu lắm rồi, cô định sang năm sẽ sửa sang lại chút ít, đến lúc đó sẽ thành đại viện. Vậy cũng tốt vô cùng, trong thôn cũng không có nhiêu nhà được như vậy đâu. Con chuyen thit?
Một tuần mua nửa hay một kí đổ lại ăn cho đỡ thèm là được rồi, lúc xưa có khi ngay cả cơm cũng không có để ăn.
Quý Kiến Quốc nghe cô nói tới chuyện sửa sang nhà cửa cũng có chút hăng hái, cười nói: Vậy được, vậy được, nghe em, tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút.
Anh ta cũng muốn sửa sang lại, căn nhà đang ở là do lúc ra riêng tùy tiện mà làm, bây giờ cũng hư đến nổi không nỡ nhìn, không còn hình dạng ban đầu. Mùa đông hằng năm cũng đặc biệt lạnh, gió lùa vào, bây giờ cũng tiết kiệm được không ít tiền rôi, sửa nhà thì sửa nhà thôi.
"Sang năm chắc ba cũng không rảnh quản lý đất đai nữa, anh định nói chuyện với ba mẹ, xin đất, chờ lúc thu hoạch lại đưa ba mẹ chút tiên." Quý Kiến Quân nói.
Từ lâu mẹ Quý cha Quy cũng không làm ruộng nữa, nhưng tuy nói rằng không làm nhưng trong tay cũng có ba mẫu đất, hai mẫu trồng lúa ăn, một mẫu trông khoai lang, đậu phộng các loại, cũng không nhiều, mẹ Quý đều làm một mình.
Anh cũng muốn có một mẫu. Phải biết rằng năm nay giá lương thực tăng lên không ít, bán hết tổng cộng gân 20 đồng. Đây quả thực là một khoản thu không nhỏ, so với năm trước nhiều hơn không ít bởi vì năm nay gạo lên giá.
Chừa lại đủ nhà mình ăn còn lại mang di bán, tiền này có thể để tiết kiệm.
Vậy anh đi nói với cha đi. Phùng Phương Phương nói. Ngày thứ hai, Quý Kiến Quân lên núi tìm cha Quý.
Cha Quý nói: "Ba mẫu đất kia cha cho Kiến Quân rồi, trong tay nó cũng không có đất cho nên cha cho nó luôn. Nhưng mà mấy đứa yên tâm, sang năm cha mẹ cơm ăn áo mặc do nó phụ trách, các con không cân bận tâm.
Quý Kiến Quân sửng sốt một chút: "Không phải, cha, con không có ý đó, nhưng Kiến Quân quản lý vườn trái cây còn không kịp, thế còn đất này, đất này nó định lấy làm gì?"
"Kiến Quân nói muốn trồng lúa làm lương thực nhà mình ăn, cũng tiết kiệm chút đem đi bán, mua gạo bây giờ cũng tốn tiền, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Cha Quý nói.
Quý Kiến Quốc nghe vậy thì không còn lời gì để nói. Trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, Kiến Quân có vườn trái cây lớn rôi còn tranh giành ba mẫu đất này làm gì nữa.
Chờ Quý Kiến Quân bưng thức ăn lên núi cho chó ăn, cha Quý nhắc một câu, Quý Kiến Quân cười nói: "Vậy con sẽ đi xin lỗi anh hai.'
"Ừm, cha nói cho nó." Cha Quý gật đầu một cái.
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa.
Quý Kiến Quân chưa nói, thật ra ba mẫu đất kia là thứ mà vợ anh muốn, muốn trông chút lương thực cho nhà mình ăn, vợ anh muốn làm như mẹ Quý, hai mẫu trông lúa, còn dư một mẫu trong khoai lang, dau nanh, dau phộng, mè các loại, đó đều là những thức nhà cần.
Quý Kiến Quân thương vợ làm sao có thể từ chối yêu cầu này đây.
Qua mấy ngày, nhà máy xay xát gạo trong thị trấn lái xe ba bánh đưa bảy tám bao gạo đi tới, gạo cũng không cũ quá, không lên mốc nhưng mà có không ít sâu, lúc Quý Kiến Quân đi xem cũng muốn mua, bây giờ tập hợp lại dự trữ.
Có thức ăn dự trữ ở nhà, mùa đông này nuôi gà không còn gặp khó khăn gì nữa.
Hai ngày qua vợ anh còn đang xới đất trông đồ ở đằng sau nhà, anh cũng giúp đỡ không ít, mùa đông này gà trên núi còn có thể có chút lá cây tươi ngon mà ăn.
Ngày càng ngày càng lạnh, chỉ chớp mắt liền bước vào tháng mười hai.
Nhân Nhân nhỏ bé cũng tròn hai tháng tuổi, lớn thật nhanh, bây giờ ít ngủ hơn trước nhiều, tỉnh thân phấn khởi, hơn nữa còn phải có người ở cạnh chơi với bé, có người nói chuyện cùng thì bé có thể chơi được rất lâu, không làm khó người khác, nhưng mà nếu cạnh bên không có ai, bé sẽ lập tức la hét. Những ngày này Tô Đan Hồng thường hát nhạc thiếu nhi, một bên thêu thùa một bên đùa nghịch với con trai thì nghe Đại Hắc kêu bên ngoài.
Theo sát sau đó là tiếng của Quy Vân Vân, nghe có chút tức giận: “Ai nha, anh Ba à, sao nhà anh lại nuôi con ch.ó lớn như vậy, lại còn dữ nữa, đây là muốn cắn c.h.ế.t em rồi, anh Ba, anh mau ra đây đi!”
Lúc này Tô Đan Hồng mới nhớ Quý Vân Vân đã trở lại, chẳng qua sắc mặt cô bình thản, cô không muốn ra ngoài nhưng không còn cách nào khác. Hiện giờ Quý Kiến Quân không có ở nhà, Đại Hắc bây giờ chỉ sủa cảnh cáo mà thôi, nếu cô ta không ra ngoài, Đại Hắc có thể trực tiếp bay vào cắn xé.
"Nào, đi ra với mẹ nao Tô Đan Hồng ôm lấy con trai sau đó đi ra ngoài.