Quý Kiến Quân nói: "Cha, Vân Vân muốn ăn thì để em ấy ăn, chỉ là mấy con gà thôi mà." "Không phải là chuyện mấy con gà, nhà chúng ta mở đầu, đến lúc đó người tới người đi, gà này g.i.ế.c nhiêu ít mới đủ ăn? Bây giờ con cũng làm cha, tiết kiệm chút, vợ con có thể kiếm tiền, nhưng con cũng phải để dành để dưỡng già, chuyện nuôi gia đình không phải là việc sống tạm qua ngày mà người đàn ông có thể làm được." Đây là lần đầu tiên cha Quý nói chuyện như vậy với anh. Đứa con thứ ba này của ông trong tay đúng là dư giả, Vân Vân không hiểu chuyện anh cũng đi hùa theo không hiểu chuyện, muốn ăn gà có thể, đi lên trấn trên mua hai ba con gà cũng không khác biệt lắm, mấy con gà nhỏ này ăn bao nhiêu cho đủ? Một con có mấy lượng thịt.
Mười mấy hai mươi con cũng không đủ ăn!
Nếu nuôi tới đầu xuân, vậy cũng khoảng chừng được một cân, lại nuôi khoảng được hai cân là có thể đem ra thị trường bán, kia đều là tiền.
Cha Quý cũng nghe nói về chuyện sang năm con ông muốn mua xe, theo anh nói về chiếc xe kia, khoảng chừng hai ngàn, không tiết kiệm một chút, tiên ở đâu ra?
Quý Kiến Quân dở khóc dở cười, nhưng anh cũng nghe lời gật đầu: "Cha, con hiểu được, sang năm con khẳng định làm càng tốt.
Cha Quý đối với đứa con thứ ba này vẫn là rất vừa lòng, ông gật đầu cũng liên không nói thêm gì nữa, chỉ là nói: "Ngày mai ôm Nhân Nhân cho cha nhìn xem một chút.
Quý Vân vân về đến nhà, trái lo phải nghĩ, vẫn là rất tức giận.
Rõ ràng gia đình anh tư rất tốt, sao lần này về nhà thế nhưng phát hiện gia đình anh ba có khả năng muốn sung túc hơn? Gia đình anh tư chính là sự kiêu ngạo của cô ta, khi nói chuyện với bạn học vô cùng có mặt mũi, anh tư và chị dâu tư đều là giáo viên ở thành phố. Giang Thủy, ăn cơm nhà nước, nghe qua một chút, có biết bao nhiêu người hâm mộ?
Chỗ nào giống anh cả và anh hai như vậy, cô ta đều lười đến nói, đều là người làm việc ở trong đất, rất mất mặt nha. Trước kia cũng có thể nói về anh ba, nhưng bây giờ anh ba bị thương cũng trở vê làm việc ở trong đất, cũng không có gì tốt mà nói.
Nhưng cô ta không nghĩ tới anh ba làm việc nhà nông còn có thể phát tài?
Những trái cây trên núi thật sự lớn lên quá tốt, tuy rằng hiện tại lá cây ra không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được những cây ăn quả đó ẩn sinh cơ bừng bừng bên trong.
Xem tư thế này, sang năm khẳng định là muốn ra trái, đến lúc đó nếu thành, vậy có khả năng bán được không ít tiền. Hơn nữa, còn nuôi không ít gà, mười mấy con dê, nhìn liên rất không tồi, này vẫn là một phần đầu trong thôn đấy. Mẹ Quý nói: "Con nếu không có việc gì làm thì đi ra sân sau cho gà ăn đi.
Tuy rằng trên núi có nuôi gà, tuy nhiên ở sân sau nhà của nhà cô ta, mẹ Quý cũng nuôi bảy tám con gà, đều là gà trống choai choai nhỏ.
Quý Vân Vân biết hiện tại cha mẹ cô ta đều hướng về phía Tô Đan Hồng bên kia, cô ta đô đô miệng cũng không nói cái gì, liền nhận lá cải của mẹ Quý đưa qua đem di cho gà ăn.
Trở ve cô ta liên nhìn thấy mẹ Quý đang xào rau xanh, còn có một cái trứng gà, liên không có món khác, cô ta tức khắc liên nói: "Mẹ, con chỉ ăn chút này thôi à? Thịt đâu? Hơn nữa chỉ có chút này, phân của cha đâu." Lat nữa anh ba con sẽ mang cơm qua cho cha con ở bên kia. Mẹ Quý nói.
Quý Vân Vân cắn răng nói: "Mẹ, đây là ý gì? Có phải chị ta cố ý không mang thịt qua không, năm trước lúc con về nhà, chị ta mang qua không ít, hơn nữa con còn nhìn thấy ở trong sân không có ít thịt khô đó."
Thịt treo ở trên xà nhà phía trên, tuy rằng cách có chút xa, nhưng cũng vẫn ngửi được hương vị rất thơm.
Nhưng cô lại không mang tới đây, cô không phải tự nhận bản thân rất hiếu thảo sao?
Mẹ Quý nhíu mày: Đó là thịt chị dâu ba của con tự tay ướp, còn không có ướp tốt đâu."
"Cái gì còn chưa xong, con nhìn thấy cũng tạm được roi sao, chị ta chính là không muốn mang qua đây, cố ý làm chúng ta thèm” Quý Vân Vân cắn răng nói.
Vào lúc này năm ngoái, mỗi ngày Tô Đan Hồng đều mang thịt qua, sao năm nay lại không mang qua, cô ta liên biết cô chỉ là tỏ vẻ hiếu thảo thôi.
Mẹ Quý làm bộ muốn di véo cô ta nói: "Con rảnh tới không có việc gì làm thì trở vê phòng chờ di muon an thi an, khong an thi đem đổi Nấu đồ ăn ngon cho con, cũng không nghe con khen được một câu, ăn cũng không trả tiên."
"Con cũng có hiếm lạ đâu, ai thèm đồ vật của chị ta chứ." Quý Vân Vân lập tức kêu lên.
Cô ta vừa mới nói xong liền nhìn thấy Tô Đan Hồng đẩy cửa đi vào, trên tay còn mang theo một miếng thịt ba chỉ, khoảng chừng hai cân.
Tô Đan Hồng liếc Quý Vân Vân một cái, cô lai nhìn vê phía mẹ Quý nói: Me, đây là lúc sáng Kiến Quân mua về nhà, con vẫn luôn bỏ trong tủ lạnh, con nghĩ mẹ ở bên này chắc không mua nên mang qua đây, mẹ đừng tiết kiệm và nấu ăn, cha ở bên kia mẹ không cần lo lắng."
Mẹ Quý cũng có điểm ngượng ngùng, bà vội vàng nói: "Đan Hồng, con mang về đi, chỗ mẹ không cần, con bé này con đừng quan tâm tới nó.'
Nếu nói lúc nay Đan Hồng không nghe được lời con gái bà nói là không có khả năng, chính là bị vả mặt cũng nhanh quá. Con gái bà vừa mới nói xong bà còn chưa kịp dạy dỗ, Đan Hồng liền mang theo thịt tới.
"Trong nhà con vẫn có, nếu chỉ có em chồng thì con thật sự không mang qua, tuy nhiên đây là con hiếu kính với mẹ." Tô Đan Hồng nói, một chút thể diện cũng không cho Quý Vân Vân, trực tiếp nói rõ ràng.
"Ai hiếm lạ đồ vật nhà chị."
Quý Vân Vân vốn có chút ngượng ngùng nhưng nghe tới lời cô nói lập tức liên buồn bực. 'Con cam miệng lại cho mer Mẹ Quý tức giận nói, đứa con gái này càng ngày càng kỳ cục. Tô Đan Hồng cũng không để ý tới cô ta, cô cũng không khuyên giải, đưa thịt cho mẹ Quý xong liền đi vê nhà.
Đợi người đi khỏi, mẹ Quý âm trâm nhìn vê phía con gái bà. Quý Vân Van nganh cổ nói: "Nhìn con như vậy làm gì, ai biết chị ấy có tâm tư quỷ quái gì, cư nhiên lại ở ngoài cửa nghe lén người khác nói chuyện..
"Mang thịt qua đây để nghe lén nói chuyện? Mẹ Quý cười lạnh: "Ăn cơm đi, ăn cơm xong thì qua chỗ chị dâu ba xin lỗi cho mẹ, bằng không sau này đồ chị dâu ba con mang qua con một chiếc đũa cũng đừng ăn, còn có, đồ ăn này cũng là bên chỗ chị dâu ba con đưa qua do.
Quy Vân Vân tức giận vô cùng, cô ta trực tiếp ném chiếc đũa lên bàn bang một tiếng: "Con không ăn là được chứ gì, cái nhà này không còn địa vị cho con nữa, Tô Đan Hồng cái gì cũng tốt, chúng ta cái gì cũng không tốt còn không được sao?" Nói xong cô ta liên chạy vê phòng.
Mẹ Quý cảm thấy đầu ngày càng đau.
Chiêu hư rồi, thật sự là bị chiêu hư rồi, vốn tưởng rằng là đứa con gái lớn, chiêu chuộng một chút cũng không sao, nhưng không nghĩ tới kết quả thế nhưng chiều ra cái tính tình như thế này.
Tuy rằng tức giận nhưng mẹ Quý vẫn để lại cơm, tuy nhiên bà cũng không để ý tới cô ta, muốn ăn thì ra ăn không ăn thì liền bị đói. Mẹ Quý ăn cơm xong, liên bắt đầu ướp dưa chua, yêm xong một vò lớn bà lại mang qua nhà cô.
"Mẹ, mẹ tới rôi ạ, mẹ ăn chưa?” Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng đang ăn cơm, nhìn thấy bà tới vội vàng hỏi thăm.
An xong mới qua, đem dưa chua yêm cho hai con. Mẹ Quý cười nói.
"Cảm ơn mẹ." Tô Đan Hồng cười cười, nhưng cô vẫn nói bà lại đây ngôi vào trước bàn cơm, cô múc cho bà một chén canh xương hầm, nói: 'Mẹ, mẹ uống chén canh nóng cho ấm người." "Được." Mẹ Quý cười cười, chân chu nói: "Đan Hồng a con bé Vân Vân...
Nhìn thấy bộ dáng hiếu thảo của Tô Đan Hồng, bà lại nhớ tới đứa con gái không bớt lo ở nhà, liền không nói được ra lời, trong lòng mẹ Quy ngượng ngùng vô cùng.