"Hay là Kiến Quân đang thiên vị con đấy, anh em nó cũng không mời mà lại đến mời con." Mẹ Tô nhíu nhíu mày lại nói.
Nếu đúng tiên lương 40 đồng thì thật sự là không ít, nếu mẹ già nhà họ Quý kia mà biết chắc chắn sẽ nhảy dựng lên cho xem: "Vậy thì lấy bớt lại đi, bao nhiêu thì các con tự xem mà làm, sau này Kiến Quân sẽ bê bộn nhiều việc, con giúp nó quán xuyến công việc cho tốt, để nó bớt lo lắng việc ở nhà, em gái của con bên ấy cũng bớt việc." Mẹ Tô nói.
Tô Tiến Đảng nghĩ nghĩ, cũng không phản bác.
"Còn vê chuyện nhà mình thì con không cân phải lo lắng gì cả, đến lúc đó hai đứa dẫn con dọn lên thị trấn, vợ con vừa có thể trông con vừa có thể giúp coi cửa hàng, thế này thì không thể tốt hơn được nữa." Mẹ Tô lại nói.
Tô Tiến Đảng cười cười: "Vậy chúng con sẽ không thể chăm sóc cho mẹ được..
"Mẹ mà cân con chăm sóc à, hơn nữa mẹ còn có con rể, lúc sau con không có ở đây thì chả lẽ Kiến Quân không đến tặng đồ tốt cho mẹ sao." Mẹ Tô cười nói. Tô Tiến Đảng trở vê phòng, thấy vợ mình đã tỉnh.
"Kiến Quân vừa mới đến” Tô Tiến Đảng nói: "Mang không ít đồ tốt đến đây."
Chị dâu thứ Tô gật gật đầu, vịn vào chông rời giường, nói: "Trước kia Kiến Quân cũng thường xuyên lại đây, mỗi lần đều mang theo rất nhiêu đồ cho mẹ, con rể này cũng đảm đương quá phần người khác rồi."
Tô Tiến Đảng rót cho cô ấy ly nước ấm, sau đó mới nói qua ý định của Quý Kiến Quân một lân, chị dâu thứ Tô nghe xong hai mắt sáng rỡ: "Tiến Đảng, anh đồng ý với Kiến Quân đi, anh nói cho em ấy biết là chúng ta không lấy tiên lương 40 đồng đâu, 10 đồng đủ tiền sinh hoạt là được, em đồng ý dọn lên thị trấn với anh"
Cô ấy đã ở trong căn nhà này phát ngốc đủ rồi, thực sự không muốn ở thêm nữa, mỗi ngày âm T với người phụ nữ kia phiên c.h.ế.t đi được, nếu có thể lên thị trấn thì quả thật là không thể tốt hơn.
Hơn nữa gà bán cũng rất tốt, có tệ lắm thì một ngày cũng phải bán được một hai con, vậy cũng được rồi, tiên thuê nhà cũng không cân bọn họ đóng, chắc chắn của hàng của Kiến Quân sẽ bán được, vậy cuộc sống của bọn họ cũng có thể tốt hơn!
Chỉ cần lên thị trấn có thể sống hòa hợp, vậy là được rồi!
"Em đừng gấp, Kiến Quân đã nói là sang năm, em ấy sẽ đến đây với Đan Hồng, đến lúc đó lại nói chuyện với anh." Tô Tiến Đảng nói.
Chị dâu thứ Tô không có ý kiến, hài lòng sờ lên bụng mình.
Bây giờ bụng 7 tháng đã lớn rồi, không sai lệch gì nhiều thì cỡ khoảng hai tháng nữa, gả về đây đã nhiều năm thế rồi, mãi đến năm nay em chồng cô ấy mới đưa một phương thuốc để điêu chỉnh cơ thể, lúc này mới thuận lợi mang thai, mặc kệ là nam hay nữ, tóm lại cô ấy cũng đều vui vẻ.
Bây giờ em rể lại giúp đỡ nhà bọn họ, hai vợ chông bọn họ cũng phải tự có chừng mực, vừa phải thôi.
Bên này hai vợ chồng thương lượng, Quý Kiến Quân trở về nhà cũng kể lại việc này.
Tô Đan Hồng nhíu mày nói: "40 đồng là quá nhiều." Bây giờ vật giá leo thang, một con gà hai ba ký bán ra ngoài chỉ được hai ba đồng thôi, trên thị trấn rất nhiều người, một ngày bán vài con gà thì không tính là khó khăn, tiền công vậy cũng quá cao rồi. Quý Kiến Quân cười cười: "Thì anh cứ nói thế thôi, chính anh hai bọn họ sẽ hạ xuống."
Tô Đan Hồng gật gật đầu, nói: "Không chênh lệch lắm thì cỡ 20 đồng."
Cho dù là 20 đồng thì cũng cao hơn tiên lương anh hai của cô đi làm bên ngoài rồi, đương nhiên gà có bán được nhiều hay không thì chủ yếu là do anh hai, nếu bán ra ngoài được nhiều, công việc kinh doanh ổn định thì anh hai của cô cũng có thể tiếp tục làm việc.
"đến thì sang nhà chị Hồng ngồi một chút, thuận tiện nhờ chị ấy giúp tìm thử xem có mặt bằng nào tốt không, chị Hồng rất quen thuộc thị trấn" Tô Đan Hồng nói.
"Không cần quấy ray chị Hồng, anh tự mình đi tìm là được. Quý Kiến Quân nói.
Vậy được, giao cho anh nhé. Tô Đan Hồng gật đầu nói. Chạng vạng tối, sau khi Quý Kiến Quân đưa cơm lên cho cha Quý, Tô Đan Hồng thuận tiện đưa cho anh ấm nước, để anh lên núi đun nóng lên rồi mới cho gà con và dê rừng uống.
Bây giờ trời rất lạnh nên phải cho gia câm uống chút nước Linh Tuyên, cũng bởi vì uống nước Linh Tuyền này của cô cho nên mãi đến bây giờ, chỉ mới c.h.ế.t có một con gà con.
Hiện tượng này cũng đã là kỳ tích.
Vốn dĩ, ?⁄: trong hơn 200 con gà con có thể còn sống thì đã là bội thu rồi, đến nay đã nuôi lâu như vậy mà chỉ c.h.ế.t một con, hơn nữa còn là bởi vì lén đi ra ngoài nên c.h.ế.t rét, nếu không thì còn có thể sống tốt, không c.h.ế.t con nào.
Mà sở dĩ có thể như vậy, Quý Kiến Quân biết rõ chắc chắn có liên quan đến nước trong ấm mà vợ bảo anh mang lên vào ngày hôm sau.
Gà và dê chắc đã uống nước này cho nên sức khỏe và tỉnh thân mới tốt như vậy.
Cơm nước và canh mang đến cho cha Quý đều còn nóng hổi, cha Quý ăn cơm, Quý Kiến Quân thì đi đun nước. Đun ấm hơn một chút anh mới mang đến cho gà và dê uống, tựa như dê rừng và gà con nhìn thấy một thứ gì đó, chúng đều tự đi đến uống nước.
Quý Kiến Quân cười cười, cũng không quản bọn chúng nữa.
Lúc đi qua, cha Quý đã ăn gân xong, anh nói: "Cha, buổi tối có lạnh không? Có muốn con cầm thêm một cái chăn lên không?” "Không cần, ấm áp lắm." Cha Quý lắc đầu. Những chiếc chăn mang lên núi năm nay đều là của nhà lão tam mới mua, đặc biệt ấm áp, buổi tối cũng không lạnh.
Quý Kiến Quân gật gật đầu, để cha ăn trước, ăn xong anh mới mang thức ăn đến cho chó rồi đem bát đũa trở về.
Khi vê đến nhà, hai vợ chồng ăn cơm xong, còn lại thì để cho Đại Hắc bọn chúng.
“Anh mang trà long nhãn táo đỏ này lên cho cha đi, để ông uống nhiều chút." Tô Đan Hồng mang một chai nước nóng từ trong nhà bếp ra, nói.
Cha chồng cô ở trên núi một mình, trời lạnh thế này thì nhất định muốn có thêm nước nóng, trà long nhãn táo đỏ này không tệ, chẳng những nâng cao tỉnh thân mà còn ấm người bổ khí, rất thích hợp cho người lớn tuổi uống.
"Được. Quý Kiến Quân cười cười.
Tô Đan Hồng cho Nhân Nhân uống sữa, dỗ thằng bé đi ngủ, bây giờ là năm giờ rưỡi, đại khái Nhân Nhân sẽ ngủ đến bảy tám giờ, sau khi tỉnh dậy lúc bảy tám giờ thì thằng bé sẽ chơi đến chín giờ rưỡi gần mười giờ, như vậy rồi mới ngủ tiếp.
Tô Đan Hồng đã nắm bắt được quy luật. Cô vào nhà bếp bắt đầu đập gừng sống, cô định làm nước gừng nóng cho Quý Kiến Quân ngâm chân.
Trong thời tiết lạnh giá này chỉ cẩn bất cẩn một chút thì sẽ để lại mâm bệnh, hơn nữa trên đùi anh còn có vết thương, mặc dù đã chữa trị, nhưng cô vẫn lo lắng chăm sóc không tốt, lỡ như tái phát thì làm sao bây giờ? Đây chính là chuyện cả đời.
Cho nên để tránh trường hợp này xảy ra, Tô Đan Hồng phải để tâm nhiều, cho gừng đã đập nát vào nấu chín.
Khi Quý Kiến Quân trở vê thì đã ngửi thấy mùi gừng, Tô Đan Hồng cầm lấy đồ trong tay anh và nói: "Tự xuống bếp múc nước ngâm chân đi, nấu nước gừng cho anh khử mùi chân thối đấy, không rửa sạch thì đêm nay đừng hòng theo mẹ con em lên giường đi ngủ."
Quý Kiến Quân nhìn ánh mắt vợ mình, dịu dàng như muốn nhỏ ra mật đến nơi.
"Vợ, cơ thể em hồi phục thế nào rồi? Cũng được hai tháng nhanh thôi phải không?” Quý Kiến Quân di tới, giọng anh khàn mờ ám, hạ giọng hỏi.
"Đi đi" Má Tô Đan Hồng ửng hồng, lườm anh một cái sau đó trở về phòng với con trai.