Cuộc sống yên ả trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến cuối năm.
Năm nay Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ trở vê sớm hơn so với năm ngoái, bỏ qua không nói chuyện người này lừa tiên dưỡng già của anh Hai đi mua phòng, cảm tình giữa Quý Kiến Quân và người em trai này vẫn là rất tốt.
Dù sao cái này không sai biệt lắm là em trai mà hắn dùng tiên trợ cấp nuôi dưỡng ra.
Quý Kiến Văn cùng Vân Lệ Lệ là ngày hai mươi trở vê, muốn đợi gần đến mùng mười mới đi thành phố Giang.
Lúc Phùng Phương Phương qua bên này ngôi, Tô Đan Hồng lại hỏi: "Chú Tư bọn họ năm nay sao lại trở vê nhanh như vậy? Năm trước cũng phải hai mươi lăm, hai mươi sáu mới trở về mà?"
"Ai không biết tâm tư kia của Vân Lệ Lệ, năm nay không phải là giá phòng thành phố. tăng sao? Cô ta mua cái phòng đó tám mươi mét vuông, tăng gần gấp đôi, trở lại vênh váo đắc ý đó. Phùng Phương Phương nói. Tô Đan Hồng nhất thời liên cười: "Chỉ là một cái phòng, có gì tốt mà đắc ý."
Lại nói tới, tăng nhanh nhất vẫn là mấy căn phòng cô mua kia, thành phố Giang bên kia tiểu khu trọng điểm tăng, hai phòng trong nội thành đại học cũng tăng.
"Chị dâu, nếu chị có tiên cũng có thể đi mua một phòng." Tô Đan Hồng cười nói.
Chị mua cái đó làm gì, lại không ở. Chị định sang năm đem nhà sửa lại một cái, đến lúc đó xây cái sân không sai biệt lắm giống sân này của các em. Phùng Phương Phương cười nói.
Tô Đan Hồng nói: "Loại sân này có cái gì tốt, cũng sắp lỗi thời. Nếu muốn xây, dứt khoát trực tiếp xây nhà lâu thì tốt hơn." "Nhà lâu không thực dụng, chị vẫn là tương đối thích loại đại viện này. Hơn nữa chị ở trong thôn cũng không muốn gây chú ý lớn, cũng không có nhà ai xây nhà lầu đâu. Phùng Phương Phương nói.
Tô Đan Hồng gật đầu một cái. "Lần này trở về cũng không mang cái gì. Phùng Phương Phương lại hừ lạnh nói.
Tô Đan Hồng nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt một chút mới biết cô ấy là đang nói Vân Lệ Lệ. Phung Phuong Phuong cu tiep tục nói bất mãn của cô ấy: "Một nhà này ba miệng ăn cũng không phải là không có làm việc mà sống, chú Hai cái gì cũng không mang về, ăn hết rôi sao? Lương thực nhà chú Hai đều là nhà chị bỏ ra đó, những thứ thịt và rau cải kia là em và Kiến Quân mua. Hai nhà kia đều chiếm tiện nghi hết. Nhà chú Hai thì cũng được ởi, ăn bữa cơm đêm giao thừa và một lân mùng Một đầu năm. Nhà chú Tư kia ba miệng ăn nhưng muốn ăn đến mùng mười cũng có mặt!" Phùng Phương Phương lam bẩm.
Tô Đan Hồng vốn là không nghĩ phát biểu ý kiến, nhưng không nói hai câu cũng không tốt, liền nói: Không chừng chú Tư đưa tiên cho mẹ."
"Đưa tiên?” Phùng Phương Phương cười nhạt “Đó là chuyện đừng nghĩ tới, với tính tình đó của Vân Lệ Lệ, bây giờ không đến vơ vét một tâng da của ba mẹ cũng là tốt rồi!"
Tô Đan Hồng cũng cảm thấy vậy, chuyển câu hỏi: "Lại nói, chị dâu, làm sao chị biết giá phòng thành phố tăng? Em dâu Tư tới chỗ chị sao?"
"Không có, cô ta nơi nào để ý nhà nghèo cửa nhỏ kia của chị. Ngày hôm qua chị đưa qua cho mẹ một thúng củ cà rốt, ở bên chỗ mẹ chị nghe cô ta đắc ý với chị. Nói vẫn là ánh mắt cô ta tốt, thừa dịp còn sớm mà mua nhà, nếu không thì năm nay càng đừng nghĩ mua phòng ở trong thành phố. Còn đặc biệt giả dối mà hỏi chị có muốn năm sau đi thành phố làm khách không?" Phùng Phương Phương khinh bỉ nói.
Tô Đan Hồng lắc đầu một cái: "Rốt cuộc cũng là chị em bạn dâu, chị dâu chị cũng đừng chấp nhặt với cô ấy."
Haizz mặc dù tức thì tức, có điều chị cũng nhịn xuống, không vì chính mình cũng phải vì bọn trẻ, Sau này bọn trẻ lên trung học, còn không phải đi thành phố sao? Đến lúc đó chị không tính để cho nó ở nội trú, trực tiếp ở chỗ chú Tư là được." Phùng Phương Phương nói. "Hầu Oa Tử bây giờ mới tám tuổi học trung học kia là chuyện xấp xỉ mười năm sau. Mười năm sau không chừng nhà em cũng có thể mua phòng ở thành phố Giang, đến lúc đó để cho Hầu Oa Tử ở nhà em là được." Tô Đan Hồng cười nói. Phùng Phương Phương sửng sốt một chút: "Đan Hồng, em định đi mua phòng ở thành phố?"
"Không phải chị dâu đã nói sao, tương lai đứa nhỏ muốn lên trung học phải đi thành phố, Nhan Nhan truong thanh den lúc đó cũng phải đi thành phố học, em không có ý định để cho nó đi đến ở nhà chú Tư, cho nên đến lúc đó hẳn sẽ ở thành phố Giang mua một cái để cho nó ở.' Tô Đan Hồng nói.
Phùng Phương Phương ánh mắt sáng lên, nói: "Nếu em thật sự mua một cái thì Hầu Oa Tử có thể ở đó rồi."
"Có điều không vội, từ từ đi. Nhìn một chút xem vườn cây ăn trái như thế nào, nếu có thể kiếm được tiên thì đến lúc đó mua, còn có mười năm mà.' Tô Đan Hồng nói như vậy.
Bởi vì nguyên nhân Hầu Oa Tử thường tới, cô đối với đứa cháu Hau Oa Tử này cũng là tương đối thân thiết, chờ Hầu Oa Tử lên trung học, nhà cho nó mượn ở cũng không có gì.
Đến ở với Vân Lệ Lệ như vậy, Hâu Oa Tử đừng nghĩ có được sắc mặt tốt gì.
Có điều những thứ này đều là chuyện sau này, bây giờ nói còn sớm.
Nhưng có những lời này của cô, Phùng Phương Phương vẫn rất vui mừng, nếu là Tô Đan Hồng có thể mua phòng ở thành phố Giang, vậy cô ấy nhất định phải để cho con trai ở chỗ cô.
Phùng Phương Phương ngôi một hồi thì đi về. Tô Đan Hồng nhìn Tiểu Nhân Nhân còn ngủ rất say, đi tới sau nhà ấm trông hoa nhìn một chút.
Tưới nước cho mấy bụi hoa cúc mầm, bởi vì là mùa đông, dù là có nước linh tuyên hoa cúc mầm lớn cũng tương đối chậm, ngược lại là rau cải lớn rất tốt, nhất là rau cân, cực kỳ mọng nước.
Tô Đan Hồng nhìn mà muốn ăn, liên ngắt một cái.
Lấy tới phòng bếp định làm sủi cảo cần tây, cô liên nghe được giọng Tiểu Nhân Nhân.
Có lẽ là nghe được thanh âm biết có người tới, Tiểu Nhân Nhân lúc này mới ngừng nói, tùy ý để mẹ quen thuộc ôm nó đứng lên đi tiểu một chút, sau đó ăn cơm no, nó liên bắt đầu tự chơi ngón tay mình.
Nhưng là Tô Đan Hồng lại hiểu rõ đứa con trai này, nếu bây giờ cô dám đi, tên nhóc này lập tức dám gào khóc để cô nhìn nó.
Nó tự mình chơi nhưng bên cạnh cũng phải có người nhìn, nếu không nó không vui.
"Bị tên nhóc con làm âm ĩ như vậy, mẹ con chuyện gì cũng không làm được." Tô Đan Hồng rất bất đắc dĩ nói với đứa nhóc này.
Tiểu Nhân Nhân hơn hai tháng lớn lên so với đứa trẻ đứa trẻ bình thường đều tốt, Tô Đan Hồng cảm thấy đây nhất định không khỏi liên quan đến linh tuyên, nhìn xem cô mới cùng nó nói chuyện là nó liên nhìn tới, hơn nữa trực tiếp hướng về cô đưa tay.
Tô Đan Hồng cười cười liền đem tên nhóc này ôm lên.
Hai mẹ con chơi vui vẻ, bên ngoài Quý Kiến Quân trở lại: "Vợ à.
"Ở trong phòng." Tô Đan Hồng trả lời.
Quý Kiến Quân lại tới, có một tấm bình phong ở đó cản trở, gió lạnh ngược lại là không thổi vào bên trong, ở trong đốt lửa rất ấm áp.
"Bị con trai anh ôn ào như vậy, em cái gì cũng không làm được, cơm tối còn chưa chuẩn bị." Tô Đan Hồng không biết làm sao nhìn hắn.
Quý Kiến Quân liên thấy con trai hắn ở trong n.g.ự.c mẹ nó vung vẩy vui mừng, nhất thời cười nói: "Cơm tối hôm nay anh làm." "Được." Tô Đan Hồng một chút cũng không khách khí, cô bây giờ cũng không giống như lúc ban đầu mới tới như vậy, ngay cả phòng bếp cũng không dám để cho hắn vào. Bây giờ cô sai sử người sai đến thuân thục: "Tối nay ăn sủi cao thịt bò cân tây, cân tây em hái rôi, thịt bò cũng đã lấy ra." Chính là lúc này con trai gào khóc âm T, cô phải nhìn sang.
"Được, anh đi làm" Quý Kiến Quân nói.
Bây giờ trời lạnh, nhà bọn họ rất ít ăn cơm, đều là ăn mì và sủi cảo. Bình thường nấu cơm cũng là nấu cho đám Đại Hắc ăn.