Chuyện bên nhà ông Tô này Tô Đan Hồng không biết. Nhưng với thái độ lần này của mẹ Quý, cô vẫn rất cảm động. Đừng nói là xã hội của đời này, cho dù là đời trước, phụ nữ đã gả ra ngoài mà còn trợ cấp cho nhà mẹ đẻ cũng sẽ bị người ta đ.â.m cột sống. Nhưng mà từ trước đến nay Tô Đan Hồng không quá coi nặng vấn đề này, tự cô kiếm được tiên, cô đưa tiên của mình muốn hiếu kính ai đó là chuyện của cô, cô không lấy tiền Quý Kiến Quân kiếm được đi trợ cấp ai, ai dám nói cô không đúng?
Có thể nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng thái độ này của mẹ Quý đã thể hiện ra, bà coi trọng đứa con dâu là cô đây.
Bởi vì coi trọng cô, cho nên cũng nguyện ý qua lại với bên nhà họ Tô, cảm kích hai ông bà Tô đã nuôi dưỡng ra một người con gái như cô để làm con dâu nhà họ Quy.
Bây giờ cuộc sống tốt lên không ít, nhưng trong thôn này cũng có mấy gia đình quay đây ăn không đủ no, ve phần thịt cũng vấn là đồ vật hiếm lạ, một tháng có thể ăn hai lần thịt, vậy là tốt rồi. Cho nên một miếng thịt bo không sai biệt lắm có thể hơn một cân vẫn bỏ ra được.
Bởi vì thái độ này của mẹ Quý, cho nên lúc tối Tô Đan Hồng cũng làm thêm nhiều đồ ăn hơn trong nhà mình, mặc dù mẹ Quý có nói với cô bảo cô không cân làm nhiều như vậy, nhưng mà lúc bà ăn rõ ràng cũng vừa lòng. " Đúng rồi mẹ, sân sau có một khoảng đất to rộng như vậy, con nghĩ trông thêm chút trái cây, mẹ xem nên tập trung vào cái gì thì tốt?" Tô Đan Hồng nói.
Mẹ Quý nghe hỏi thì suy nghĩ, nhà thằng ba trồng gì thì thứ đó cũng được, nhìn hai cây táo được trông sân sau kìa, phát triển còn tốt hơn so với trên núi! "Nếu như con thích ăn dưa hấu, vậy miếng đất sân sau kia có thể trông một ít dưa hấu” Mẹ Quý nói ý kiến rất nhanh.
"Dưa hấu?" Hai mắt Tô Đan Hồng hơi sáng lên, loại trái cây này trong đời trước cô không có, nhưng mà ăn trước cô đã ăn qua một miếng, hương vị rất không tôi.
"Thích ăn? Mẹ cảm thấy nếu như trông ở sân sau chỗ này của con, vậy chắc ăn sẽ càng ngon. Mẹ Quý nói.
"Được ạ, vậy con trông dưa hấu." Tô Đan Hồng cười nói.
Mẹ Quý nói tiếp: "Vậy mẹ chuẩn bị vê cho con."
Hiệu suất làm việc của mẹ Quý cực nhanh, ngay ngày hôm sau bà đi lên trấn trên mua một ít hạt giống dưa hấu cùng với mọt ít hạt giống dâu tây để mang về cho cô.
"Dâu tây này cũng không tôi, lúc mẹ đi mua giống trồng thì nhìn thấy, thuận tiện mua về cho con, mẹ đi trông ở sân sau, con phụ trách tưới nước là được. Mẹ Quý nói.
"Vâng.' Những thứ này đều là thứ Tô Đan Hồng thích ăn.
Mẹ Quý đi đến sân sau trồng dưa hấu và dâu tây nhưng mà vẫn còn thừa lại một bó lớn, mẹ Quý cũng đã tính toán tốt, lúc này ở sân sau có thể trồng được bao nhiêu? Phân còn thừa, bà dự định đi trông ở trên núi.
"Nếu con có rảnh thì đi lên trên núi tưới nước cho mấy hạt giống này." Mẹ Quý nói.
Tất nhiên Tô Đan Hồng rõ chút tâm tư của mẹ chồng, cô rất nghiêm túc đồng ý, hơn nữa còn đi cầm cái ấm nước, lắp ống nước: "Mẹ đi lên trên đó trồng nhớ đổ chút nước xuống, chắc chắn có thể lớn cực kỳ tốt."
"Mẹ đi đây. Mẹ Quý rất vui vẻ, bà cầm ấm nước di lên núi.
Tô Đan Hồng nhìn hai chị em trong phòng đều đang phì phò ngủ say, cô đi đến sân sau tưới nước cho hạt giống, những thứ này đêu được trồng để trong nhà ăn, dù sao thì nó cũng chỉ để không.
Cha Quý cũng không để trong lòng chuyện mẹ Quy di lên trên núi nói muốn trông dưa hấu và dâu tây, mục tiêu chủ yếu của bọn họ vẫn là vườn trái cây này.
"Hạt giống dưa hấu và hạt giống dâu tây này cũng không cân các ông phải trông nom, mỗi ngày tôi sẽ đi lên tưới nước, cứ để tự tôi làm là được. Mẹ Quý nói như vậy với bọn họ.
Bà nghĩ kỹ rôi, Đan Hồng còn phải chăm sóc con nhỏ, đứa bé cũng bám bà nhưng mà bá vẫn khá là nhàn, thi thoảng lên núi tưới nước cũng không vấn đề gì, vê phân nước tưới, Đan Hồng đều cho bà, nước được Đại Hồ Tiên làm phép, chắc chắn không có vấn đề gì.
Hạt giống lớn lên cũng không khiến mẹ Quý thất vọng, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, chúng đã hơi nảy mầm, rất nhanh đã mọc ra lá non tươi mơn mởn.
Hai ngày này mẹ Quý đã đặc biệt tìm cách đào mảnh đất trống này ra, cha Quý lười đến quản bà lăn lộn, một mình mẹ Quý bận rộn nhưng mà cũng rất vui vẻ, không chừng cả dưa hấu và dâu tây đều có thể trồng được đấy? Vậy thì đến lúc đó cũng là một khoản tiền.
Bà lăn lộn cũng kệ bà lăn lộn, dù sao mảnh đất kia không thích hợp trông cây ăn quả, có cũng như không.
Mà trước mắt đám người cha Quý cũng bắt đầu bận rộng, bởi vì qua một mùa đồng, đám gà con đã lớn lên rất nhiều, hơn nửa tháng nữa là phải cho ra chuồng, vì thế Quý Hồng Quân còn có Hứa Ái Đảng và cả Tô Tiến Quân, mấy lực chú ý của mọi người đều đặt lên việc này. Tên vài người đều không có gì khác biệt nhiêu, nhưng mà bọn họ đều cùng một thế hệ, đều có những tên như này, lặp lại cũng chỉ là chuyện rất bình thường. Mấy người đều là những tay làm việc tốt, có bọn họ ở đây, cha Quý cũng nhàn đi không ít việc. Gà trống được bắt ra nuôi chỗ khác, gà mái có thể để lại một ít để đẻ trứng, xuất chuông chủ yếu là gà trống, gà mái có thể chậm hơn một chút.
Toàn bộ trại gà có hơn hai trăm con gà, khi còn nhỏ còn chưa cảm thấy gì, nhưng lúc lớn rồi, quy mô nhìn trông tương đối khả quan.
Hơn nữa đã qua một mùa đồng cũng chỉ c.h.ế.t mấy con gà thật sự quá yếu như vậy, còn những con khác đều sống, tỷ lệ sống sót cũng vượt rất xa dự kiến của cha Quý.
Vốn dĩ ông nghĩ có thể giữ lại một nửa đã coi như không tồi! Bây giờ nhìn đám gà này lớn lên khỏe như vậy, cha Quý lại bắt đầu tìm gà gióng, mặc dù thời gian bây giờ có hơi muộn, nhưng mà bên ngoài chắc chắn vẫn còn.
Rất nhanh cha Quý dẫn theo Tô Tiến Quân đưa một ít gà giống từ bên ngoài quay vê, lúc này không khác gì lắm cũng có hơn hai trăm con.
Vốn dĩ Quý Kiến Quân không muốn nuôi quá nhiều, nhưng cha Quý cảm thấy đây không phải vấn đề, một bên nuôi một bên bán, không tính là vấn đề gì lớn, hơn nữa mỗi ngày đều quét tước sạch sẽ cho đám gà, lại có Kiến Quân lấy thuốc sát trùng từ bên viện mang ve dùng, sẽ không có vấn đê mất vệ sinh, đều rất sạch sẽ đấy.
Những việc này đều được làm vội vàng, người trông thôn nhìn thấy có phần kỳ quái.
Những việc này Tô Đan Hồng biết, nhưng mà cô không quan tâm chuyện này, đám người cha chồng trên núi của cô đều quá nhiệt tình, hơn nữa đều là vì muốn kiếm nhiêu tiên hơn nữa, cho nên cô cũng không dám nói gì. Về phân có hơi bị nặng mùi, vậy chỉ nhìn lại không giải quyết được vấn đề, cái này chờ Quý Kiến Quân quay về giải quyết vậy, cô không có ý định quản chuyện này.
Người trong thôn cũng hỏi thăm cô, làm sao lại mua nhiều gà giống như vậy?
Tô Đan Hồng cười cười: "Năm trước không nuôi sống được bao nhiêu, nên bù lại vào một đám?”
Trên thực tế gà giống năm trước đều đã lớn lên không tồi, nhưng mà những lời này không thể tùy tiện nói, mặc dù không sợ trộm, đám chó trên núi cũng không phải chỉ ăn chay, nhưng mà cô cũng không muốn để trộm nhớ thương.
Lúc này tường vây vườn trái cây cũng đã xong xuôi, ai cũng không thể nhìn ra được tình huống rõ ràng của vườn trái cây như thế nào, vê phần sau khi đám gà được xuất chuồng, một bên nuôi một bên bán, không phải làm việc trong vườn trái cây, ai có thể nhìn ra cái gì? Nghe cô nói như vậy, người trong thôn mới không nói thêm cái gì nữa, chỉ là có người hỏi thăm muốn di vào trong vườn trái cây nhìn xem, nhưng mà đều bị Tô Đan Hồng từ chối, cô nói để sau này tính.
Vườn trái cây nhà cô không phải nơi để người ta tham quan, làm gì có chuyện ai muốn xem là có thể xem?
Về phần có mấy người chú trong dòng họ ông Quý được cha Quý dẫn đường đi xem vườn trái cây, thực ra cô không hê nói gì, bởi vì những chú trong dòng họ sau khi tham quan cũng không hê truyền gì ra ngoài, miệng cực kỳ nghiêm. Nói tóm lại, vườn trái cây trên núi cực kỳ có tỉnh thân phát triển mạnh mẽ không ngừng.