Trời càng ngày càng sớm, sau
khi tìm được ngày lành tháng
tốt, Tô Đan Hồng đem mấy cây
hoa cúc lấy từ nhà ông Hồ ra
ngoài.
Sau một khoảng thời gian chăm
sóc, những bông cúc bình
thường này giờ đã được cho là
thanh mảnh, lá cây xanh biếc,
cành cũng cao lớn xinh đẹp,
trông vô cùng tốt.
"Đan Hồng à, đây là loại cúc gì
vậy?”
Mẹ Quý sau khi đi giao thịt về
đã nhìn thấy mấy chậu hoa cúc đang phơi nắng, mới nhớ đến việc trong nhà vẫn còn chăm dưỡng mấy chậu hoa cúc này. Những thứ này có thể kiếm được nhiều tiên, nếu chăm sóc tốt, sau này cùng nhà ông Hồ hợp tác, đây cũng là một con đường để kiếm tiên cũng khá hay.
Hiện tại ở trong nhà, già trẻ bé lớn đều phải chi tiêu rất nhiều, vậy sao lại không nghĩ cách kiếm tiên nhiêu hơn?
Nghe câu hỏi của mẹ Quý, Tô Đan Hồng đang cẩn thận nhìn cây hoa cúc nói: "Nếu như con đoán không lầm, thì chậu này tên là hoa cúc đỏ, chậu này là hoa cẩm vân, còn có chậu này chắc chắn là cúc vạn thọ."
"Vậy còn cái chậu này? Bốn chậu hoa lúc trước có bộ dạng không tốt, bây giờ đã lên cao, nhưng chậu hoa cúc này phát triển không được nhiều lắm!" Mẹ Quý không hiểu rõ, dù sao bà cũng không nhìn ra được mấy chậu hoa kia có gì khác nhau, chỉ còn mỗi chậu hoa không tốt là điều khiến bà lo lắng nhất.
Phải biết rằng, Đan Hồng đã bằng lòng cùng nhà ông Hồ đánh cược, nếu không chăm sóc nổi thì chắc chắn sẽ thua, nếu thắng thì không sao, còn nếu thua thì phải chia 20% vườn trái cây cho gia đình ông Hồ. Me, me cu yen tam di,chau hoa cúc màu vàng hơi thấp này, giống cây của nó chính là như vậy, đến lúc nó nở hoa sẽ rất đẹp, nên mẹ đừng lo.
Mẹ Quý nghe con dâu nói có lý như vậy, rôi lại nhìn chậu hoa cúc vàng. Mặc dù chậu hoa này phát triển chậm, nhưng nó vẫn đang phát triển rất tốt.
Còn về chuyện vì sao Tô Đan Hồng lại hiểu biết nhiêu như vậy, mẹ Quý đã biết là do cô có Hồ Đại Tiên, cũng không hỏi nhiều nữa mà chỉ dặn dò: "Đừng để cho Yên Nhi và Nhân Nhân đến đây đụng vao.
Tô Đan Hồng đáp lời, cũng sẽ không cho Yên Nhi và Nhân Nhân ra phía sân sau
Nhắc Nhân Nhân, hiện tại đứa nhỏ này đã được sáu tháng, bởi vì Tô Đan Hồng chăm sóc rất tỉ mỉ, khiến cho đứa nhỏ khá tròn trịa, đối với những đứa nhỏ khác có thể chỉ vừa mới học qua cách ngôi, nhưng đứa nhỏ này đã có thể ngôi vững vàng, nhưng lại không chịu ngồi yên, ngồi một lúc lại muốn đi tìm bảo vật ở xung quanh, đáng tiếc là vẫn còn nhỏ, thân thể dù cho có phát triển nhưng tuổi vẫn chưa đủ nên thường xuyên bị cắm đầu xuống đất.
Cũng may là chịu đựng giỏi, té nhoài ra đất cũng không khóc. Ngược lại, Yên Nhi được cô nuôi dưỡng, hiện tại đã nói chuyện trôi chảy, nhưng vẫn có một tật xấu là vẫn chưa gọi cô là mẹ. Mẹ, trong nhà không có cây táo, hôm nay mẹ có lên núi nhớ nói với anh hai giúp con, nhờ anh ấy mua một ít hạt giống khác giùm con." Tô Đan Hồng nhìn mẹ Quý nói.
Có anh hai ở đây, hiện tại trong nhà muốn mua gì cũng đều tiện, giờ ngoài bán trứng gà ra, anh hai sáng sớm còn đi đến trong thôn mua giùm cho người ta trái cây và rau dưa, cho nên nếu muốn mua thịt hoặc vật gì đó, chỉ cân nói với anh ấy từ sớm, thì sáng hôm sau anh ấy cũng sẽ thuận tiện mua đem về. Hiện tại ngay cả mẹ Quý cũng phải thừa nhận, mua chiếc xe này rất đáng giá.
Tuy rằng bây giờ người đi bộ trên đường cũng không ít, đường vào thị trấn cũng không quá xa, nhưng đi tới đi lui vẫn mất tới một tiếng đồng hồ, cộng với việc mua bán thêm vài thứ thì cũng phải mất thêm một tiếng rưỡi nữa, tốn nhiều thời gian như vậy còn mua bán gì được nữa?
Hơn nữa lượng gà bán ra mỗi ngày cũng rất ổn định, giá tiên bỏ ra để mua thức ăn gia cầm cũng chỉ bằng số tiền bán ba con gà, mỗi ngày tốn khoảng mười tệ, một tháng hơn ba trăm tệ.
Chuyện này chỉ có thể tin giao cho anh em của mình, nếu không giao cho những người khác, chỉ sợ lại không đạt được như vậy?
Hơn nữa, cha mẹ Quý đều biết rõ tính tình của Tô Tiến Đảng, mỗi ngày đều nhất định phải ghi vào sổ sách, Tô Tiến Đảng cũng luôn ghi nhớ Kí, mọi chuyện cũng đều phải tính toán rõ ràng, cho dù là anh em ruột thì cũng phải ghi ra sổ sách, tính toán kĩ lưỡng.
Có một người anh trai hiểu chuyện như vậy, Tô Đan Hồng cũng cảm thấy rất hài lòng, bởi vì anh hai của cô đều tính toán ro rang nen cung khong bi me Quý làm khó dễ, sổ sách ghi chép đều có thể đưa cho mẹ Quý xem qua. Trước năm mới, mẹ Quý đã từng đi học để xóa nạn mù chữ, cho nên khi xem qua sổ sạch cũng có thể hiểu rõ.
Bà cũng rất hài lòng với thái độ làm việc của Tô Tiến Đảng, lại nhìn đến con dâu không chút nào che giấu mà đem từng quyển sổ của mỗi tháng đến cho bà xem số tiền lời mà từng tháng kiếm được.
"Những sổ sách này chỉ cần con xem là được, vê sau không cần lại đưa đến cho mẹ xem, mẹ biết trong gia đình này con là người chăm chỉ nhất." Mẹ Quý nói.
Con dâu kính trọng bà, nhưng bà cũng không thể can thiệp quá nhiều. Người xưa đã nói, cuộc sống gia đình của các con đã ổn định, thì chúng ta không nên xen vào, các con không gây ra lỗi gì lớn, mà hiện tại mỗi ngày đều càng lúc càng phát triển tốt hơn chẳng phải sao? Tô Đan Hồng thấy bà đã dành sự tin tưởng cho mình, nên cũng gật gật đầu.
"Hầu tử hôm nay không đến sao, con còn hầm cả một nồi xương cho nó." Tô Đan Hồng nói. "Nó nói hôm nay nó sẽ đến." Mẹ Quý nói.
Vào buổi tối, Hầu tử sau khi tan học cũng đi đến đây, Tô Đan Hồng đưa cho nó hai cái bánh bao, múc một chén nước xương hâm, nói: "Uống hết rồi, nếu còn muốn uống nữa thím sẽ múc thêm cho, trong nồi vẫn còn nhiêu lắm, đều để cho cháu uống."
Hầu tử cũng đã mấy ngày không đến, uống canh xương, ăn bánh bao, thở dài nói: "Đây mới là cuộc sống của người." Nghe được lời này Tô Đan Hồng có chút buồn cười, mẹ Quý cũng nói với nó: "Mẹ cháu chỉ có mỗi cháu là con, chẳng lẽ mẹ cháu còn không cho cháu an sao?" "Không phải là không cho cháu ăn, mà là không có thịt, mỗi ngày đều chỉ có hai chén cháo, đi vệ sinh một cái là xong, cả ngày ở trong trường học đều đói bụng.' Hầu tử nói.
Thật ra thì chỉ có mỗi nhà Tô Đan Hồng là được ăn ngon như vậy, những người khác ở trong thôn nhà ai mà chẳng giống như nhau? Có lẽ thức ăn mặn duy nhất chính là trứng gà, về phân thịt hay một món gì khác thì thật sự rất ít.
Đối với điều này, Tô Đan Hồng cũng không biết nói gì cho tốt, chị dâu của cô là Phùng Phương Phương hay tính toán tỉ mỉ, có thể tiết kiệm là sẽ tiết kiệm, hơn nữa, bởi vì cô cùng Quý Kiến Quân đưa Tô Tiến Đảng đi đến cửa hàng trên thị trấn chị ta cũng có ý kiến.
Tại sao không giúp đỡ anh em nhà mình, mà lại giúp đỡ anh em nhà vợ?
Nhưng đừng nói, tuy rằng cô và Phùng Phương Phương trước kia cũng có mối quan hệ không tệ lắm, nhưng để so sánh Phùng Phương Phương đương nhiên cô phải tin tưởng anh hai mình hơn.
Anh hai của cô làm gì cũng phải có chừng mực, nhưng Phùng Phương lại chưa chắc được như vậy. Đến lúc đó, nếu bởi vì chút chuyện tiên bạc lại khiến cả hai không thoải mái, đã giúp người lại còn mang tiếng, nếu như vậy ngay từ lúc đầu không nhờ đến người đến người thân trong nhà, là tốt nhất!
Mà đối với lời nói của cô, Quý Kiến Quân cũng đồng ý, anh cũng không muốn anh em nhà mình dính dáng với nhau về chuyện tiên bạc.
Anh em có thể nâng đỡ nhau, nhưng không phải tất cả đều có thể làm cùng một công việc, chuyện phản bội sớm hay muộn đều luôn sẽ xuất hiện, chuyện như vậy trong thôn cũng không ít, đều đi vào vết xe đổ.