Trước kia còn cảm thấy, trong bốn con dâu thì đứa con dâu cả con dâu thứ tư này sẽ biết cách sinh sống, nhưng hiện tại nhìn lại chỉ thấy bản thân đã nhìn nhâm.
Đối với lời nói của mẹ chồng, Phùng Phương Phương chỉ nói: "Con cũng chỉ có một mình Hầu tử là con, làm sao con không thể hy vọng nó luôn khỏe mạnh? Chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết, nếu không tiết kiệm một chút, thì sau này sẽ như thế nào? Kiến Quốc cũng chỉ là một người nông dân, con thì không có việc làm, sau này Hầu tử còn phải lên sơ trung, sau đó lại lên trung học, tiếp theo là đại học, những cái này không cần đến tiên sao?"
Chị ta cũng muốn sinh thêm con, nhưng sau khi sinh xong Hầu tử, cơ thể cũng yếu dần, chờ cho cơ thể phục hồi lại thì nhà nước lại ban ra chính sách, chỉ có thể có một đứa con, sinh nhiều sẽ bị phạt tiền. Cho nên đứa con này được chị ta yêu thương nhiều hơn so với nhiều nhà khác trong thôn, nhưng mà điều kiện trong nhà cũng không có nhiều, cho nên cũng chỉ có thể cho đứa nhỏ những thứ nằm trong giới hạn. Gia đình của chị ta không có việc làm cố định, nên cũng chẳng thể có được số tiền cố định hàng tháng!
Nghe trong lời của chị ta vẫn còn ngầm nhớ thương đến cửa hàng ở trên thị trấn đã được giao cho Tô Tiến Đảng, mẹ Quý nhíu mày, cũng không muốn nghĩ sẽ ở đây cùng chị ta nói nhiều lời, chỉ nói: Đừng nghĩ tới gì nữa, chuyện của Kiến Quân thì cứ để Kiến Quân làm chủ, nó muốn cho ai thì cho người đó, nhưng ai cũng phải làm việc để kiếm cơm, chứ không là kẻ ăn không ngôi rồi."
"Con biết làm việc, con cũng đâu làm biếng, nhưng Đan Hồng làm không đúng, anh chị em bên nhà chồng lại không giúp đỡ, mà chỉ muốn giúp đỡ bên nhà mẹ mình!" Phùng Phương Phương nói, ở trong lòng chị ta, Tô Tiến Đảng cũng không phải là người ngoài.
"Được rồi, về sau đưa chăm sóc Hầu tử cho tốt, hiện tại nuôi không tốt, sau này sẽ không thể cao lớn, đến lúc đó Hầu tử sẽ oán trách con cả đời." Mẹ Quý nói xong liên đi vê.
Phùng Phương Phương lại càng thêm tức giận, chờ cho Quý Kiến Quốc trở vê liên đem chuyện mẹ chồng tới đây hôm nay kể cho chồng nghe: "Kiến Quốc à, mẹ của anh đang muốn cái gì, sao lại có thể nói em khắt khe với Hầu tử? Nếu trong nhà mình có tiền, thì em đã có thể mua thêm thịt cho Hầu tử ăn, nhưng nhà mình lại không có tiền, mà anh em của anh cũng không muốn giúp đỡ, cái gì cũng nghĩ đến nhà mẹ vợt" Không thể không nói, Phùng Phương Phương thật sự là ghen ti, cũng vì chuyện này mà tức giận. Chuyện về cửa hàng, tại sao lại không để cho nhà chị ta?
Chị ta làm việc chẳng lẽ không nhanh nhẹn sao, nghe nói chị dâu thứ hai ở bên nhà mẹ đẻ của cô vừa mới sinh con, cho nên mới lôi kéo nhờ giúp đỡ? Vậy thì so với chị ta thì cũng không có khác gì?
Nói đến chuyện này, thật ra trong lòng Quý Kiến Quốc cũng có chút khó chịu, cảm thấy em ba của mình không biết suy nghĩ.
Việc này chắc chắn đã nói qua với Quý Kiến Quân, nếu để cho Tô Tiến Đảng đi đến thị trấn trông chừng cửa hàng, chắc chắn Quý Kiến Quân đã đồng ý vì muốn giúp đỡ cho nhà bên mẹ vợ, nhưng lại không sẵn lòng giúp đỡ cho anh em trong nhà.
So với kiếm thức ăn băng việc làm nông, anh ta cũng sẽ rất vui nếu được trông coi cửa hàng. "Đừng nghĩ về chuyện đó nữa, Hầu tử đang lớn, chúng ta cũng không thể để con chịu đói." Quý Kiến Quốc nói.
"Bản thân em cũng không biết, nó sẽ chạy đến nhà chú ba của nó, chắc anh không biết, chó nhà chú ba được đối xử tốt còn hơn người!" Lời nói của Phùng Phương Phương đầy sự ghen ti. Quý Kiến Quốc cũng không nói gì, nhưng anh ta cũng đã từng thấy qua thức ăn của đám chó đó, thật sự là không thể chê vào đâu được, cho nên khó trách đám chó kia cao lớn và hung dữ đến như vậy.
Sau khi mẹ Quý đến nói chuyện, thức ăn của Hâu tử cũng được cải thiện nhiêu, bất quá lân trước có nghe nó nói đói bụng, thím ba đã dặn trước khi đến trường thì ghé nhà thím một chút, cô đã cho nó hai cái trứng luộc để mang theo đi học, khi đói có thể ăn.
Hiện tại đối với Tô Đan Hồng trứng gà đã không hề hiếm, hiện tại gà mái trên núi đẻ trứng rất nhanh. Cho nen cho Hau tu hai qua trứng luộc cũng không có vấn đề gì, không chỉ có trứng luộc, thỉnh thoảng cô lại cho thêm Hau tử táo và lê.
Mẹ Quý ngay từ đầu còn không biết, sáng nay gặp được nên mới biết, bà xem như không có gì đợi cho Hau tử đi học mới cùng Tô Đan Hồng nói chuyện: "Con lại cho Hầu tử ăn sao?" Mới nấy bà thấy cô cho nó hai quả trứng và một quả táo, cô nói cây táo trong nhà đang ra quả, cả nhà cô cũng không ăn hết được!
Cô cho Hầu tử một quả, Yên Nhi mỗi ngày cũng đều ăn một quả, hơn nữa vợ chồng cô cũng thỉnh thoảng sẽ ăn.
"Sức ăn của cậu bé tương đối lớn, nếu nó đã muốn ăn vậy thì cứ cho nó ăn thôi, cũng không có đáng giá gì, chờ cho con xây xong vườn trái cây, chẳng phải lại có nhiêu hơn sao? Chúng ta cũng không thể để đứa cháu trai lớn lại thấp hơn những gia đình khác." Tô Đan Hồng ăn nói ngay thật.
Tuy rằng cô cũng không phải là người hào phóng gì, nhưng thật ra Hầu tử quả thật là rất đáng yêu, hơn nữa lại rất thân thiết với chú thím, cho ăn một chút cũng chẳng sao, điều kiện trong nhà cũng không phải không cho phép. Đối với chuyện có nên tiết kiệm tiền hay không, Tô Đan Hồng nghĩ tiền kiếm được cũng chẳng phải là để dùng sao, nếu kiếm tiên mà còn phải tiết kiệm vậy thì kiếm nhiều tiên để làm gì? Đương nhiên, trong nhà phải giữ một ít tiền để dùng cho bất cứ trường hợp nào xảy ra, Tô Đan Hồng cũng đã để dành, còn để rất nhiêu, đông thời tiền để dành khi nào cần dùng thì phải nên dùng.
Thấy tâm cô lớn như vậy, khe hở ở tay cũng lớn không kém, mẹ Quý cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Nói cô không được như vậy, nhưng người được lợi lại chính là cháu trai của bà, cũng giống như cô đang nuôi dưỡng thêm một đứa con thôi...
Mẹ Quý đã đem chuyện này kể cho cha Quý nghe.
Cha Quý cũng không thèm để ý, nói: "Tấm lòng Đan Hồng tốt, thấy Hầu tử đói bụng liền cho ăn, cũng không cho người ngoài ăn.
Bất quá trong lòng ông đối với con dâu thứ ba này vô cùng ấn tượng, lại đánh giá cô cao thêm một chút nữa, quả nhiên là có số mang tài lộc đến cho nhà chồng, cũng là người có năng lực.
Hầu tử là đứa cháu đầu tiên của đời thứ ba, không phải là một khởi đầu thuận lợi sao? Nếu cháu trai đầu tiên lại có bộ dạng thấp bé, ốm yếu, sau này ra ngoài cũng không thể ngẩng cao đầu.
Con dâu cả thì ích kỉ nhỏ nhen, không biết suy nghĩ, nhưng con dâu thứ ba thì không chấp nhất, có thể giúp thì sẽ giúp.
Mẹ Quý vừa nghĩ, vừa có chút không yên tâm: "Hai vợ chồng chúng ta ăn cũng là do thăng ba nuôi, hiện tại lại cho Hầu tử ăn, Đan Hồng dù tốt thế nào chúng ta cũng không nên di quá giới hạn."
" Tôi sẽ cố gang giúp đỡ trông nom vườn trái cây là được, bằng không chỉ có thể đi làm ruộng." Ông Quý tức giận trừng mắt liếc bà Quý một cái.
Mẹ Quý đứng dậy nói: " Tôi đi kiểm tra trứng gà."
Chuyện này qua di nhưng cũng rất rõ ràng, Hau tử được thím ba cho ăn, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, Phùng Phương Phương không biết chuyện này, nhìn thấy sắc mặt của con đổi khác, cứ nghĩ là do chị ta cho con ăn thịt, tuy rằng khá đau lòng vì tốn tiên, nhưng cũng rất thương con trai, cho nên vẫn cố gắng kiếm tiền để mua thịt cho con ăn. Ngày tháng trôi qua bình yên và nhẹ nhàng. Vào cuối tháng tư, Quý Kiến Quân đã ra ngoài được hai tháng, lúc này cũng mang theo anh em họ trở vê.