trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 98

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thời gian Quý Kiến Quân đi đã gần hai tháng, hai tháng không gặp, Tô Đan Hồng phát hiện Kiến Quân nhà cô lại càng đẹp trai hơn, dù người gầy đi trông thấy, nhưng cô có thể nhìn thấy ánh sáng tự tin mà một người đàn ông nên có trong mắt người đàn ông này.

"Vợ ơi, anh vê rôi" Quý Kiến Quân thấp giọng nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vợ anh, gân như có thể phát ra luồng ánh sáng xanh tham đáng sợ, mặc dù Tô Đan Hồng rất nhớ anh, nhưng bị người đàn ông này nhìn vẫn rất ngượng ngùng. "Mau bế con anh này, thằng bé sắp quên anh rồi." Tô Đan Hồng không nói nhiều liên nhét bé Nhân Nhân vào lòng anh, tức giận nói.

'A al Bé Nhân Nhân bị nhét vào lòng người lạ này, ừm, đối với thằng bé mà nói đây gần như là người lạ rồi, dù trông dường như có hơi quen thuộc? Nhưng lúc đầu thăng bé vẫn giãy giụa, dang hai tay nhào về phía mẹ mình.

"Ngoan, đó là cha con, để cha con bế con đi." Tô Đan Hồng dỗ dành.

'A al" Bé Nhân Nhân không hài lòng, nhìn cái người đen thui này, thằng bé có hơi sợi

Con là một đứa nhóc không có lương tâm, cha mới ra ngoài có bao lâu đâu mà con đã quên cha rồi? Chẳng phải trước đây con luôn quấn lấy cha để chơi với con ư?” Quý Kiến Quân đã thành công bị đứa con vô tâm này hấp dẫn sự chú ý, bế thăng bé và bắt đầu cù lét nó?

Bé Nhân Nhân bị anh cù cho cười, lại được anh bế nâng lên cao, cách thức quen thuộc, mùi quen thuộc này, khiến thằng bé quen thuộc với cha nó rất nhanh.

Cha.. cha? Yên Nhi đứng ngoài cửa nhìn Quý Kiến Quân, sửng sốt, sau đó de dặt hô lên. Quý Kiến Quan:

Tô Đan Hồng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, cười nói: "Em không có dạy Yên Nhị, là con bé tự học.

Nói như vậy xong, Yên Nhi đã đi tới ôm lấy bắp chân của bác ba nó, hơn nữa còn nhìn anh đây kính trọng, rõ ràng, cô bé cũng muốn được cha bế, cha nâng lên cao giống như em trai vậy. Quý Kiến Quân cũng hơi buồn cười, nhưng đứa trẻ vẫn còn nhỏ, anh cũng không tính toán những chuyện này, khom người nâng Yên Nhi lên.

Cảm giác được anh bế hoàn toàn khác với Tô Đan Hồng bế, hơn nữa bây giờ cô bé đi được rồi, Tô Đan Hồng cũng hiếm khi bế cô bé, nên được Quý Kiến Quân bế lên như vậy, Yên Nhi rất vui vẻ.

'A a." Nhìn thấy chị gái mình, bé Nhân Nhân cũng rất vui vẻ, hai đứa nhỏ chị nhìn em em nhìn chị, đều vui vẻ.

Bây giờ đã hơn ba giờ chiều, thường vào lúc này, là lúc Yên Nhi ăn táo, bé Nhân Nhân uống sữa, nhưng nửa tháng trước, Tô Đan Hồng đã cho bé Nhân Nhân cai sữa rồi, bây giờ pha sữa bột cho thăng bé uống, còn ăn thêm một vài món ăn phụ dễ tiêu hóa. Pha sữa xong, lại đi gọt một quả táo, bảo Quý Kiến Quân trông con uống sữa, sau đó nạo táo cho Yên Nhi ăn.

Tô Đan Hồng ra khỏi nhà liền đi lên núi.

"Đan Hồng, sao con lại lên đây?" Mẹ Quý nhìn thấy cô thì sửng sốt, tưởng đã xảy ra chuyện gì nên vội nói.

"Mẹ, mẹ đừng vội, Kiến Quân về rôi, anh ấy đang ở nhà trông con, con lên đây bắt gà, định tối nay hầm con gà cho anh ấy ăn." Tô Đan Hồng nói.

Mẹ Quý nghe vậy, lúc này mới yên tâm, nghe thấy con trai đã vê, trên mặt cũng mang theo nét vui mừng: "Kiến Quân đã về rồi ư? Ở bên ngoài cũng cực khổ, nên bồi bổ cho tốt, con đợi chút, mẹ đi bắt liên cho conl" Sau đó nhanh chóng đi vào chuông gà bắt gà, rồi lại đưa sang.

Tô Đan Hồng nhìn con gà này, có hơi lúng túng, ý của cô là, cô muốn bắt con gà mái mẹ đang đẻ trứng, nhưng mẹ chồng cô lại bắt cho cô, con gà này rõ ràng là tính bắt lên thành thị bán mà.

Dường như nhìn thấu ý cô, mẹ Quý nói bằng giọng hiển nhiên: "Thân thể Kiến Quân khỏe mạnh, cũng không cân phải ăn gà mái đó, mỗi ngày đẻ một quả trứng, làm thịt thì đáng tiếc biết bao nhiêu? Con gà này cũng vậy, không hơn kém bao nhiêu..

Tô Đan Hồng không nói gì, quả thực là ngang ngửa nhau, nước uống đều là nước Linh Tuyên, chỉ là gà mái đẻ trứng vốn mỗi ngày deu ăn mặn, còn con gà này gân như ăn chay mà lớn.

Tô Đan Hồng xách con gà xuống núi, lúc cô vê Quý Kiến Quân đã cho hai đứa nhóc ăn no rồi, hơn nữa còn xấu tính lừa hai đứa nhỏ đi ngủ, nhìn thấy cô vê, ánh mắt nóng rực khiến Tô Đan Hồng không dám nhìn anh.

"Nhanh lên, đi nấu nước g.i.ế.c gà, bây giờ để xuống hâm đến buổi tối vừa vặn có thể ăn." Tô Đan Hồng nói. Thấy vợ mỗi ngày đều nghĩ đến việc bồi bổ cơ thể cho anh, trong lòng Quý Kiến Quân nóng hừng hực, dù lúc chạy ngược xuôi bên ngoài rất mệt người, nhưng mỗi lần anh nhớ đến vợ con ở nhà, trong lòng toàn là sự hăng hái.

Ngay ra đó làm gì, đi mau đi. Tô Đan Hồng kêu anh đi.

Quý Kiến Quân gật đầu, chỉ g.i.ế.c con gà đối với anh không tính là gì, Tô Đan Hồng liền đi vào nấu nước, rất nhanh nước cũng sôi rồi, nhổ lông gà, rửa sạch sẽ, lại cho thêm phụ liệu khác, cô liên cho gà vào nồi hầm với nước Linh Tuyền.

"Vợ à, anh nhớ em." Không biết từ lúc nào Quý Kiến Quân đã dán sát lại, nhiệt độ cơ thể nóng hổi đó làm cơ thể Tô Đan Hồng hơi mềm nhũn.

"Vẫn còn nước nóng, anh đi tắm trước đi." Tô Đan Hồng đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Quý Kiến Quân phát sáng, biết đây là có cửa rồi, lập tức đi múc nước, trực tiếp ở trong sân tắm rửa qua một lượt, rồi kéo vợ về phòng.

Đương nhiên là không thể thiếu sự dịu dàng, chỉ là sự dày vò này, thời gian cũng hơi lâu một chút, Tô Đan Hồng trực tiếp ngủ thiếp đi.

Quý Kiến Quân ăn được thịt thì tinh thần phấn chấn, đợi Nhân Nhân và Yên Nhi tỉnh, liên bế hai chị em ra bên ngoài, trải chiếu rơm ở hiên nhà, lấy một ít đồ chơi ra, hai chị em tự mình chơi. Quý Kiến Quân nấu cơm tối, thấy trong tủ lạnh còn một con cá và không ít thịt, anh trực tiếp làm món cá hấp, chiên thịt, đập bảy cái trứng gà làm món trứng chiên, lại ra sân sau hái một ít cải ngồng tươi non về.

Lại thêm món gà mái già hâm nhừ, cơm tối nay vô cùng phong phú.

Lo cơm nước xong, Quý Kiến Quân ve phòng nhìn một cái, vợ anh vẫn còn đang ngủ, đây là bị anh dày vò quá nên mệt mỏi, Quý Kiến Quân mỉm cười, giữ Đại Hắc lại trông coi nhà cửa, anh bế Yên Nhi và Nhân Nhân lên núi.

Là lên núi nhờ mẹ Quý xuống mang cơm lên, mỗi tay anh bế một đứa, không có cách nào mang lên được.

Mẹ Quý không cần đoán cũng biết bây giờ chắc chắn Đan Hồng đang ngủ, vì sao đang ngủ, đều từng trải qua tuổi trẻ, không cần nói cũng biết. Chuyện của người trẻ tuổi, mẹ Quy cũng không định nói.

Quý Kiến Quân bế hai đứa nhóc đi dạo một vòng trên núi, hỏi han cha Quý xong, lại động viên Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân một hồi, lúc này mới theo mẹ Quý xuống núi.

"Thêm một bộ bát đũa, mẹ lên núi ăn với cha con. Mẹ Quý nói. Quý Kiến Quân gật đầu.

Mẹ Quý nói: "Con đã về rồi, tối nay mẹ sẽ quay về."

"Dạ, nhưng mẹ, mẹ đừng nấu cơm một mình nữa, bên đây thuận tiện nấu thêm một phần cơm cho mẹ, không tốn sức." Quý Kiến Quân nói.

Mẹ Quý nhỏ giọng nói: "Chuyện này có ổn lắm không?" Dù sao, bà với ông nhà còn trẻ như vậy, lại dựa vào con trai rồi.

"Chuyện này có gì không tốt, Đan Hồng cũng không tính toán những chuyện này, cô ấy còn mong mẹ đến ăn, thỉnh thoảng lại giúp cô ấy chăm con, mẹ cũng có thể rảnh tay, lâu lâu đi lên trấn trên dạo một chút." Quý Kiến Quân nói.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 98