Bụng của Tô Đan Hồng đã bắt đầu lộ rõ, nàng hoài thai từ tháng sáu, giờ đây đã sắp đến cuối tháng chín, tính ra đã được ngót nghét bốn tháng.
Trừ bỏ lúc ban đầu ăn uống có phần khó chịu ra, sau này ốm nghén cũng chẳng mấy. Nàng ăn uống lại càng thêm sảng khoái, ăn không ít, lượng cơm gần bằng một tráng đinh như Quý Kiến Quân. Tuy nhiên, nàng cũng cố gắng khắc chế bản thân, không để mình ăn uống quá mức phóng túng. Nhưng Quý Kiến Quân lại nói với nàng: "Nàng muốn ăn gì cứ ăn, chớ để đói bụng. Nàng giờ đây là nuôi dưỡng hai sinh mệnh, ăn nhiều hơn một chút há chẳng phải lẽ thường tình sao?"
Chàng thấy thê tử mình ăn uống được, trong lòng cũng vô cùng hân hoan. Chàng còn nhờ mẫu thân chàng làm không ít hạt dẻ cho nàng ăn. Hạt dẻ rang thì thơm lừng, còn hầm thì vị cũng chẳng kém. Rang thì hơi tốn công sức, giờ lại không thể rảnh tay. Quý phụ thì chuẩn bị giăng lưới phơi hồng, Quý mẫu thì mỗi ngày thu nhặt trứng gà. Dù có Hứa Ái Đông và Quý Hồng Quân giúp sức, nàng cũng sẽ phụ một tay, dù sao cũng chẳng phải việc gì nặng nhọc.
Quý Kiến Quân vẫn còn ở lại thu mật ong. Hiện tại mật ong có không ít, các tổ ong liên tục sinh sôi, chừng mấy trăm cân mật ong, đều là mật ngọt mà bầy ong trên núi này đã tích cóp suốt mấy tháng qua.
Mấy loại mật hoa hòa quyện, không lẫn tạp chất, hương vị vô cùng thuần khiết, thơm ngào ngạt.
Quý Kiến Quân ước chừng một mẻ này khoảng chừng một, hai hũ lớn, đợi khi trở về sẽ bắt tay vào chiết mật. Những mật ong này đều là thứ thượng hạng, chàng tính toán mang qua Đại Học Thành bán hết. Giờ đây chàng đã hiểu rõ, hàng hóa mang đến Đại Học Thành bán rất chạy, dẫu có sang Giang Thủy Thành cũng chưa chắc đã mua nổi thứ tương tự.
Tâm thần chàng tràn đầy hưng phấn, lần sau khi đến Đại Học Thành, chàng nhất định sẽ sắm một cỗ xe ngựa mà về.
Nhiều mật ong như vậy, một mình chàng khó lòng làm xuể. Quý mẫu bận rộn xong xuôi công việc liền tới giúp sức, mấy trăm cân mật ong cũng khiến hai mẹ con chàng bận rộn suốt hai ngày trời.
Xử lý xong xuôi mật ong, chàng biếu Tô Tiến Quân hai hũ, tặng Tô mẫu hai hũ, giữ lại hai hũ cho gia đình mình dùng, lại còn để riêng mấy hũ cho Quý phụ và Quý mẫu. Số còn lại chàng đều đóng gói cẩn thận xếp vào rương, chờ thêm một thời gian sẽ mang ra Đại Học Thành bán.
Xong xuôi những việc này, chàng liền đi rang hạt dẻ cho thê tử. Vốn dĩ chàng định rang hạt dẻ ngào đường, nhưng Tô Đan Hồng đã tra qua y thư, nói rằng khi mang thai không nên dùng quá nhiều đồ ngọt, thế nên nàng chỉ dặn rang hạt dẻ không là được.
Dẫu chỉ là hạt dẻ rang không, hương vị cũng đã vô cùng thơm lừng.
Lúc Thạch Đầu và hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc dời đến đây, Tô Đan Hồng cũng chẳng chút hà tiện, nàng đưa cho mỗi đứa một phần để đám nhỏ cùng nhau ăn.
Hạt dẻ trong nhà phơi khô cũng không ít, chừng trăm cân có lẻ, ừm, bởi vì biết nàng thích ăn hạt dẻ, cho nên lần trước khi hái, Quý Kiến Quân đã để lại không ít, phần còn lại, chàng đều mang đi bán.
Giờ đây cũng đủ nàng dùng làm món điểm tâm vặt.
Giữa lúc này, tiểu Nhân Nhân đang chập chững tập bò, nhất là trong tháng này, tiến bộ vượt bậc, bò nhanh thoăn thoắt, chỉ lơ là đôi chút là bé đã bò đến ổ của Đại Hắc, đùa nghịch cùng Đại Hắc trong ổ của nó. Tuy Đại Hắc lớn lên đặc biệt cao lớn uy mãnh, nhưng lại vô cùng linh mẫn, nó tựa hồ cảm nhận được Tô Đan Hồng đang mang thai nên canh chừng nàng vô cùng sát sao. Bởi vì nàng không trói nó lại, vậy nên khi Tô Đan Hồng có mặt tại hậu viện, nó cũng theo chân nàng tới đó.
Việc này khiến Quý Kiến Quân vô cùng thỏa mãn, chàng sờ đầu nó rồi lại ban cho nó một đống xương thịt để nó ăn.
Nó chẳng những đối với nữ chủ nhân Tô Đan Hồng chăm sóc cẩn thận mà còn đối với tiểu chủ nhân Nhân Nhân trong nhà cũng hết mực chu đáo. Chẳng rõ Đại Hắc ngửi ngửi ra sao, nhưng thái độ nó đối với Yên Nhi lại khác hẳn, có vẻ lạnh nhạt hơn Nhân Nhân nhiều. Yên Nhi cũng đôi chút e dè nó, dù chẳng đến nỗi nhìn thấy là khóc òa, song cũng không quá thích đùa nghịch cùng nó. Nhưng tiểu Nhân Nhân mỗi khi trông thấy Đại Hắc thì cứ như gặp được món đồ yêu thích. Thuở trước còn đỡ, giờ đã biết bò, biết đường đi, bé có thể tự mình bò sang chơi.
Đại Hắc hệt như một người lớn vậy, đối với bé rất mực chăm sóc, dẫu cho bị bé nắm lấy lông làm nó đau, Đại Hắc cũng chẳng có nửa lời oán trách.
Nhưng Tô Đan Hồng có mấy bận thấy tình cảnh này, liền không đành lòng, bèn tách tay bé con ra, vỗ nhẹ tay bé nhẹ nhàng chỉ bảo, rằng không được nắm lông nó như vậy, Đại Hắc sẽ đau đớn lắm.
Tiểu Nhân Nhân trừng đôi mắt to tròn nhìn nàng, ánh mắt ngây thơ chẳng hiểu cớ gì. Bé lại ngỡ mẫu thân đang đùa giỡn, bèn chu cái miệng nhỏ, a a vỗ vỗ lại như muốn chơi cùng nàng.
Tô Đan Hồng: "..."
Thoáng chốc, nay tiểu Nhân Nhân đã mười tháng tuổi. Thêm hai tháng nữa, chính là ngày sinh thần của bé. Chúng ta đều tính ngày sinh thần theo nông lịch. Hiện giờ nông lịch đã là tháng tám, thêm chừng bảy tám ngày nữa là đến Tết Trung Thu rồi. Hôm nay ông Tần gọi điện thoại đến thôn ủy tìm Quý Kiến Quân. Quý Kiến Quân bèn đến nghe, đoạn về nhà chàng liền thuật lại: "Ông Tần hỏi ta có muốn đến Đại Học Thành một chuyến chăng? Tết Trung Thu tại Đại Học Thành cũng được coi là một đại lễ, có muốn mang trứng gà đi bán chăng? Chắc chắn sẽ bán rất chạy."
Tô Đan Hồng nói: "Vậy chàng thấy thế nào?"
"Ta thấy cũng được, trước hết cứ đi bán một chuyến, nhân dịp Tết Trung Thu cận kề." Quý Kiến Quân nói.
"Ừm, vậy thì chàng cứ đi, việc nhà ta chớ quá bận tâm." Tô Đan Hồng nói, trong dạ nàng đã chuẩn bị làm bánh Trung Thu. Năm ngoái nàng không làm, trực tiếp lên trấn mua về vài thứ. Tuy nhiên giá thành quá đắt đỏ, mà hương vị cũng chẳng có gì đặc sắc. Năm nay nàng dự tính tự tay làm lấy.
Quý Kiến Quân liền vội vã rời đi, khoảng cách đến Tết Trung Thu còn độ một tuần lễ. Dựa vào tốc độ đẻ trứng của lũ gà mái, mấy ngày tới nhất định sẽ tích trữ được kha khá.
Vừa nghe chuyện chàng muốn đem trứng gà đến Đại Học Thành bán, mấy ngày nay mẫu thân Quý cũng bận rộn hơn hẳn. Mẫu thân Quý lại bỏ thêm không ít thức ăn cho đàn gà mái, còn dặn Quý Kiến Quân quăng lưới bắt ít tôm cá về, vừa có thể dùng để ăn, vừa giúp Tô Đan Hồng bồi bổ thân thể. Nếu không dùng hết thì đem băm nhuyễn rồi nấu chín cho gà mái ăn.
Ba ngày sau, tốc độ đẻ trứng của mấy bầy gà mái hiển nhiên nhanh hơn trước bội phần.
Ngoại trừ Tô Tiến Quân đã đem số trứng gà lên trấn trên bán, nơi đây vẫn còn hơn mấy sọt. Vỏn vẹn vài ngày cũng đã gom được ba bốn sọt trứng gà, song chẳng lẽ chỉ chuyên bán trứng gà thôi ư? Bởi vậy, Quý Kiến Quân bèn chuẩn bị hơn hai mươi con gà, cùng nhau đem đi bán. Chàng còn mang theo không ít mật ong, cùng với số dê. Dê được nuôi trên núi, thân thể cường tráng. Dù không nhiều, song cũng đã mổ được ba con, trực tiếp mua đá từ một nhà trên trấn để ướp lạnh, sau đó lại đánh xe ngựa tới Đại Học Thành. Từ nhà chàng đánh xe ngựa tới Đại Học Thành mất chừng ba canh giờ. Sáng sớm tinh mơ, lão Tần liền đánh xe tới, cũng là vội vã. Đến đây dùng bữa điểm tâm xong, liền cùng Quý Kiến Quân khởi hành. Lúc tới Đại Học Thành là giờ Mão/Thìn, ấy là thời điểm sầm uất nhất.
Một cỗ xe lớn như vậy, vả lại còn là cố nhân. Những kẻ buôn bán ở chợ này đối với Quý Kiến Quân và lão Tần đã có chút quen mặt, bởi lẽ những thứ quả họ bán đợt trước đã khắc sâu ấn tượng trong lòng mọi người. Quả vừa không đắt, hương vị lại tuyệt hảo. Sau khi thưởng thức trái cây do nhà chàng bán, lúc tới hàng quán khác mua thì hương vị quả không còn như vậy. Tựa như vừa nếm thử táo thượng phẩm, lại quay sang nhấm nháp quả táo vừa chua vừa chát, quả thực chẳng cùng đẳng cấp!