Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 110

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Đặc biệt là các vị lão nhân, khi tuổi trẻ thân thể vốn chẳng mấy khỏe mạnh, giờ đây lại mang một thân bệnh tật. Khi thưởng thức trái cây nhà chàng, chẳng hiểu vì lẽ gì, cảm giác thân thể cường tráng lên không ít.

Tuy nhiên, như lời cũ đã truyền, khi muốn mua thêm thì hàng đã bán hết từ lâu.

Vật phẩm càng khó mua, người ta lại càng nhung nhớ. Ấy vậy mà, ấn tượng về Quý Kiến Quân và lão Tần lại càng sâu đậm hơn. Giờ đây, vừa thấy hai người họ trở lại, đám đông liền xôn xao chạy tới hỏi han xem họ bán những món gì.

Quý Kiến Quân cất giọng sang sảng, vang vọng khắp chợ, rao rằng có bán thịt dê, gà sống, trứng gà cùng mật ong. Tất thảy đều là sản vật nơi sơn dã. Chư vị nếu muốn mua xin hãy xếp hàng ngay ngắn. Đây là quy tắc cũ rồi, nếu không chẳng phải sẽ thành cảnh tranh giành hỗn loạn sao?

Thuở ban sơ, có chút bất trật tự, đồ vật nhiều như vậy, e rằng bị kẻ gian đánh cắp cũng chẳng hay.

Nhưng sau đó đã có kinh nghiệm hơn, giờ đây liền có quy củ. Kẻ nào muốn mua vật phẩm, ắt phải xếp hàng trước. Những cố khách đến đây đều tự giác xếp hàng, vừa thấy hai người dọn hàng, vừa đi theo bước chân họ mà cất mấy lời: "Chẳng lẽ giờ không còn trái cây nữa ư? Ta cứ ngỡ sẽ được mua trái cây của hai vị".

"Chỉ còn lại độc một ít hồng quả. Tuy nhiên, tính sẽ bán bánh hồng, đến lúc ấy mong chư vị lại đây ủng hộ." Quý Kiến Quân nói.

"Thưởng thức trái cây của hai vị, cảm giác thân thể tốt lên rất nhiều." Một lão bá cười nói.

"Thì ra chẳng riêng mình ta có cảm giác ấy." Một kẻ ngạc nhiên nói. "Thì ra ai nấy đều có cảm giác này. Này tiểu tử, trái cây nhà cháu trồng ở nơi đâu, chẳng lẽ còn có diệu dụng như vậy ư?"

Mọi người mỗi người một câu, thật sự rất náo nhiệt.

Quý Kiến Quân vốn dĩ không tin những chuyện huyễn hoặc này, song chàng cũng chẳng phản bác, liền cười đáp: "Nơi cháu có hơn trăm bình mật ong, tất thảy đều là mật ong hảo hạng trên núi, được ong thợ cần mẫn hái mật từ muôn vàn hoa trái rừng sâu xuống. Nếu trái cây tốt, ắt mật ong cũng chẳng kém phần. Đợi lát nữa chư vị có thể mua hai bình về nếm thử. Tuy nhiên, mỗi người không được mua quá nhiều, nhiều nhất chỉ được ba bình."

"Một bình giá bao nhiêu tiền?" Một kẻ gia cảnh khá giả cất lời hỏi.

"Một bình nặng hai cân, không đắt, giá năm hào." Quý Kiến Quân nói.

"Giá này cũng đắt đỏ thay!" Có kẻ nói, dựa theo thị giá, quả thực chẳng hề rẻ.

“Tuy giá chẳng phải rẻ, nhưng mật ong tuyệt đối là thượng phẩm. Chư vị đã từng nếm trái cây rồi, chẳng lẽ còn nghi ngờ độ ngọt ư? Mật ong ta mang đến há có thể thua kém? Ta dùng danh tiếng tiệm nhà ta để đảm bảo, nhất định là tốt nhất. Nếu không phải hàng tốt, lần sau ta tới, chư vị cứ việc tới đòi ta hoàn tiền!” Quý Kiến Quân cất lời. Mọi người liền bật cười, quả không hổ là người từng trải qua quân lữ, cái khí phách này thật khác thường.

Chẳng mấy chốc, Quý Kiến Quân cùng ông Tân đã sắp xếp hàng hóa ổn thỏa, rồi lập tức bày bán.

Ông Tân phụ trách xẻ thịt, Quý Kiến Quân lo cân thịt và thu tiền. Hai vị nam nhân tuy bận rộn đầu tắt mặt tối, song công việc hết sức quy củ, đâu vào đấy.

Khách mua nườm nượp, lần lượt tiến lên. Hàng bán hết rất nhanh, ba con dê núi chẳng đủ cho tất thảy. Những người đến sau tiếc nuối vì hàng đã hết sạch, Quý Kiến Quân bèn hứa lần sau sẽ mang đến nhiều hơn. Kẻ nào không mua được thịt dê núi, đành mua gà sống về hầm. Bởi lẽ không g.i.ế.c mổ hay nhổ lông, gà sống được bán với giá rẻ hơn, chỉ hai đồng một con.

Thấy y buôn bán thuận lợi, ấn tượng của mọi người về y càng thêm phần tốt đẹp.

Chẳng trách nhiều vị lão bá, lão thẩm khó tính đều thích mua hàng ở chỗ y. Nhìn những chú gà này tinh thần đến thế, lại chẳng đắt đỏ, quả thực rất đáng giá. Ở thành Đại Học, nghề nghiệp thì lắm, lương bổng lại được tính theo cấp bậc, nên trong tay mọi người dư dả không ít tiền. Đặc biệt là thế hệ trước, mỗi tháng đều có tiền lương hưu, số tiền này quả thực chẳng tệ, cũng chẳng khiến bọn họ phải làm việc qua loa.

Ngày mai là Tết Trung Thu, hôm nay mua sắm đồ đạc cũng vừa lúc chuẩn bị cho ngày mai, thật là vừa vặn kịp lúc.

Bởi vậy, dù là trứng gà, dê núi hay gà sống, tất thảy đều bán rất nhanh. Còn mật ong thì khỏi phải nói, đặc biệt là các vị lão bá, lão thẩm kia, dù y có khuyên can thế nào, họ vẫn khăng khăng nói trong nhà nhiều họ hàng thân thích, nên phải mua thêm hai bình nữa. Vì lẽ đó, Quý Kiến Quân đành phải để mỗi người mua năm bình.

Một trăm bình mật ong đều bán hết sạch.

Bốn giờ rưỡi sáng y lái xe tới đây, đến hơn bảy giờ rưỡi tối, khoảng chừng tám giờ rưỡi thì y và ông Tân liền kết thúc công việc. Số thịt dê núi còn lại, y bỏ vào sau thùng xe của ông Tân, dặn ông mang về cho lũ nhỏ ở nhà ăn đỡ thèm.

Ông Tân lại nói muốn bán nốt.

Quý Kiến Quân đáp rằng chỉ còn hơn hai cân, nên giữ lại cho chính nhà mình dùng.

Ông Tân cũng chẳng nói thêm điều gì.

Quý Kiến Quân lại mời ông Tân dùng bữa. Dù ở nhà đã ăn rất no, song khi làm xong việc lại cảm thấy hơi đói bụng, hai người bèn đi dùng sủi cảo. Quý Kiến Quân lúc này cất lời: "Ông Tân, hãy cùng ta đi mua một chiếc xe."

“Kiến Quân, hiền đệ đã nhanh đến vậy mà mua xe ư?” Ông Tân vui vẻ cất lời.

“Nương tử của ta còn có chút tiền tiết kiệm, ta đã lấy ra hết, cũng muốn mua một chiếc xe để trong nhà.” Quý Kiến Quân cười cười. Tối hôm qua nương tử y có nói, hôm nay tới thành Đại Học thì mua xe luôn. Tuy rằng hôm nay kiếm được chẳng nhiều lắm, song ít nhất cũng được hai trăm đồng, hơn nữa nương tử y còn đưa thêm cho y năm trăm đồng, gộp với khoản tiền mua nước trái cây lúc trước, tổng cộng cũng chẳng sai biệt bao nhiêu. Ông Tân nghe vậy, nói: “Được lắm hiền đệ! Ta còn tưởng rằng đệ phải tích góp thêm một thời gian nữa chứ, không ngờ lại nhanh đến vậy!” Ông Tân quả thực chẳng nghĩ nhiều, thật lòng vui mừng vì huynh đệ của mình.

Có tiền thì muốn mua xe, đây chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao?

Quý Kiến Quân nói muốn cùng ông Tân đi chọn xe. Về chuyện này, ông Tân là người có kinh nghiệm, bèn giúp y chọn một chiếc khoảng ba ngàn rưỡi đồng, không những thực dụng mà chức năng còn vô cùng tốt.

Quý Kiến Quân thử lái một chút, cảm giác rất thuận tay. Tuy rằng chiếc xe này có hơi đắt đỏ, nhưng y thật sự rất ưng ý, vì thế liền trực tiếp thanh toán luôn để mua.

Khi cả hai quay về, mỗi người một xe, Quý Kiến Quân trực chỉ phủ đệ của mình, còn lão Tần thì cũng tự mình đưa xe về nhà.

Sau khi trao bạc cho thê tử, bà Tần liền cười nói: "Bằng hữu của chàng quả thực hiểu chuyện, lần này đã đưa cho chàng bao nhiêu bạc?"

"Mười lượng bạc." Lão Tần đáp.

"Chỉ vỏn vẹn mười lượng bạc?" Thê tử lão Tần vừa cầm tiền vừa bất mãn thốt lên. "Mười lượng bạc mà nàng còn chê ít ư?" Lão Tần chất vấn thê tử.

Hai lần trước, Kiến Quân đều đưa cho y ba mươi lượng bạc. Nhưng lúc đó chẳng phải công việc bận rộn lắm sao? Lần này chỉ có một ngày, tuy bận bịu đôi chút nhưng cũng đã là cái giá c.ắ.t c.ổ rồi, Kiến Quân còn cảm ơn y đã giúp đỡ mua xe.

"Đây, đây là thịt Kiến Quân bảo ta mang về, nàng đem hầm đi, đều là thịt dê núi, ngon tuyệt lắm đấy." Lão Tần nói.

Thê tử lão Tần bĩu môi, nhưng vừa nhìn thấy thịt liền cười nói: "Vậy thì cũng không tệ. Lần sau nếu y tìm chàng hỗ trợ, chàng hãy lại đi nhé."

"E rằng Kiến Quân sẽ chẳng cần ta hỗ trợ nữa đâu, hôm nay y đã tự mình mua một chiếc xe rồi." Lão Tần đáp. "Cái gì?!" Thê tử lão Tần trừng mắt nhìn: "Giờ y đã tự mua xe rồi ư? Mới có mấy lần mà y đã kiếm được chừng ấy bạc sao? Rốt cuộc y đã mua bao nhiêu chiếc rồi?"

"Chuyện này ta cũng chẳng rõ lắm, nhưng đây là chuyện của Kiến Quân, nàng hỏi nhiều vậy làm chi. Mau lên, hãy lo liệu việc nhà đi thôi." Lão Tần vội nói.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 110