"Người xưa có câu: ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con đừng có mà khinh thường người khác." Mẹ Quý nghe vậy, tức giận liếc mắt lườm một cái, cất tiếng. Quý Vân Vân vội vàng nói: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy kỳ quái sao? Mới có bấy lâu thôi mà chị ta đã thay đổi hoàn toàn tính nết, đâu có giống như trước kia nữa." Mẹ Quý sửng sốt. Ba Quý gõ gõ tẩu thuốc, chậm rãi nói: "Ăn thịt của con đi." Khi bố đã lên tiếng, Quý Vân Vân chỉ có thể kiềm chế cơn bực dọc, quay vào phòng bếp. Ngu gì mà không ăn, dù thịt này là của cái cô ấy mang tới đi nữa.
Món hầm thơm lừng thế này, cô ta chưa từng được ăn qua ở đâu bao giờ.
"Con dâu trở nên tốt hơn thì bà còn không vui sao? Đừng nghe con bé này nói năng bậy bạ." Ngoài sân, ba Quý nói vọng vào với mẹ Quý.
Mẹ Quý đáp: " Tôi đã nói gì đâu mà!" Bất quá, những lời con bé Vân Vân nói cũng khiến bà đôi chút để tâm.
Ba Quý nói: "Ở nhà rảnh rỗi thì bà cứ sang đó xem sao, vợ thằng Ba thích món dưa chua bà muối mà."
Mẹ Quý cười cười, cầm hũ dưa chua mới muối đi sang nhà con trai.
Tô Đan Hồng ra đón, đỡ mẹ Quý vào phòng, cất tiếng hỏi: "Hôm nay trời càng ngày càng lạnh, mẹ và bố bên kia có đủ củi dùng không ạ? Nếu không đủ thì bên con còn nhiều lắm, mẹ cứ mang về dùng đỡ. Lần trước Kiến Quân về đã chẻ cho con không ít đâu, một mình con cũng chẳng dùng hết được chừng ấy."
"Bên bố con và mẹ cũng chẳng thiếu củi dùng đâu." Mẹ Quý cười nói. Bà được con dâu đỡ vào ngồi xuống rồi liền đưa hũ dưa chua cho cô: "Đây là dưa mẹ mới muối, có cho nhiều gừng con thích đó. Con cứ cất đi ăn dần." "Cảm ơn mẹ." Tô Đan Hồng cười gật đầu, cầm lấy hũ dưa chua ôm vào phòng bếp.
Quay lại, cô thấy mẹ Quý đang ngắm nghía bộ áo quần cô đang may dở, gò má thoáng ửng hồng.
"May cho Kiến Quân đấy à?" Mẹ Quý cười hỏi.
"Dạ, Tết này Kiến Quân về, con làm thêm cho anh ấy một bộ để mặc lúc tắm rửa ạ." Tô Đan Hồng khẽ ngượng ngùng, gật đầu nói.
"Kiến Quân sắp về rồi ư?" Mẹ Quý nghe vậy, liền vui vẻ hẳn lên.
Tô Đan Hồng khẽ gật đầu, đáp: " Đúng vậy ạ, con có nói với Vân Vân rồi, chẳng lẽ con bé không kể với mẹ sao?"
Nhìn vẻ mặt mẹ Quý, cô đã biết Vân Vân chưa nói. Con bé vừa về tới đã vội vàng tâng bốc cô, nào còn bụng dạ nhớ chuyện này? "Chắc Vân Vân quên béng mất rồi," Tô Đan Hồng tự mình đành nói đỡ. Cô lại kể tiếp mấy chuyện khác, chẳng hạn như những điều lạ tai cô thấy ở thị trấn.
"Đây là trà kỷ tử táo đỏ, mẹ uống thử xem sao." Tô Đan Hồng vừa nói vừa rót thêm một ly.
Mẹ Quý mỉm cười gật đầu, nhấp một ngụm thấy trà thơm ngon, bụng càng thấy ưng cô con dâu này. Quả là người quy củ, biết điều, không tìm ra điểm nào để chê. Con bé đối xử với hai vợ chồng già này chẳng khác nào cha mẹ ruột, có miếng ngon vật lạ gì cũng nghĩ tới họ trước tiên.
Mẹ Quý xem xét xong, cũng đã đến lúc ra về. Tô Đan Hồng dúi vào tay bà ba cân thịt dê băm nhỏ, cùng năm cân thịt bò gói ghém cẩn thận mang về. Mẹ Quý đẩy đi đẩy lại một hồi, cuối cùng mới chịu nhận.
Cô lại cắt thêm mấy cân thịt mang về biếu mẹ đẻ. Mẹ ruột cô thấy con gái dạo này tiến bộ rõ rệt thì càng thêm phần hài lòng. Vốn dĩ, mẹ cô đối xử với con dâu thì chẳng ra gì, nhưng với con gái thì lại khác hẳn. Vì nhà nuôi kha khá gà nên khi Tô Đan Hồng ra về, bà còn dúi cho một rổ trứng gà tươi rói.
Lần này Tô Đan Hồng mua khá nhiều thịt dê và thịt bò, nhưng giờ cũng chẳng còn bao nhiêu. Xem ra, cô phải thu xếp thời gian lên thị trấn mua thêm một chuyến nữa.
Thời gian dần trôi, thấm thoát đã hơn nửa tháng. Tô Đan Hồng mang bức tranh thêu mới đã hoàn thành đến giao cho cô Chân Miêu Hồng. Vốn định đợi qua Tết mới đưa, nhưng giờ cần tiền mua thịt nên tiện thể mang theo luôn.
Lần này cô thêu bức "Mã đáo thành công", với tám chú tuấn mã mạnh mẽ đang phi nước đại, khí thế hùng dũng vô cùng. Chân Miêu Hồng vừa nhìn đã thích mê, không nói hai lời, lập tức rút ví đưa cô sáu trăm đồng.
Tô Đan Hồng hài lòng khôn xiết. Cô cất gọn kim chỉ, giấy vẽ rồi ghé chợ thực phẩm. Mẹ Quý đã đẩy chiếc xe cút kít đợi sẵn ở đó.
"Mẹ ơi, xong phiên chợ này là coi như hết năm rồi đó. Chúng ta tranh thủ mua sắm cho nhiều một chút nhé!" Tô Đan Hồng nói với mẹ Quý.
Mẹ Quý cũng thừa hiểu bức "Mã đáo thành công" mà cô thêu chắc chắn kiếm được một khoản không hề nhỏ. Tấm tranh thêu ấy bà đã xem qua ở nhà, biết giá chắc chắn không thấp, nên nghe cô nói vậy mẹ Quý cũng chẳng cãi gì, chỉ gật đầu: "Mua nhiều một chút cũng tốt." Cả hai ghé vào quầy bán thịt dê. Tô Đan Hồng dõng dạc: "Bán cho tôi nửa con đi!"
Mẹ Quý hoảng hồn, vội vàng xua tay: "Ôi giời, không cần nhiều đến thế đâu con ơi! Không cần nhiều đến thế!"
Dù vừa nãy bà có nói muốn mua nhiều, nhưng nửa con dê thì quả là quá tay. Phải tốn kém bao nhiêu tiền chứ! "Bác gái ơi, thịt dê nhà cháu tươi ngon nhất vùng đấy, đây là đợt hàng cuối cùng rồi. Lần sau muốn mua phải đợi sang năm sau đó ạ," anh bán thịt dê quảng cáo.
"Bán nửa con, anh có bớt chút nào không?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Nếu mua nửa con thì tôi bớt cho cô ba hào mỗi cân." Người bán thịt cân nhắc nói. "Được, vậy coi như thành giao!" Tô Đan Hồng gật đầu.
Anh bán thịt liền cắt nửa con, trừ đi số tiền lẻ, tính ra nửa con dê hết hai mươi hai đồng tròn trĩnh. Số tiền này khiến mẹ Quý xót ruột không thôi.
Tiền lương trung bình hiện tại chỉ khoảng ba mươi đồng một tháng, mà số tiền mua thịt dê này đã ngốn gần hết cả tháng lương của một người bình thường rồi!
Tô Đan Hồng thì lại thấy không hề đắt. Cô quay sang, cùng mẹ Quý mua tiếp năm mươi cân thịt bò nữa.
"Thịt này mà trữ trong hầm củ cải thì còn gì bằng. Kiến Quân nhà mình thích ăn lắm, nó dãi nắng dầm sương, khó khăn lắm mới về nhà một lần, phải tẩm bổ cho nó thật kỹ mới được!" Tô Đan Hồng nói.
Mẹ Quý chẳng nói thêm lời nào. Vợ thằng Ba tuy tiêu tiền ào ào như nước chảy, nhưng tất cả đều là vì con trai bà, thì bà còn có thể trách cứ gì đây?
Mấy thứ đồ lặt vặt khác, Tô Đan Hồng cũng mua một ít: vài cân đường đỏ, mấy túi mè rang đường ngọt lịm. Tất cả là để sắm sửa đón Tết, cho nhà cửa thêm phần ấm cúng, rộn ràng.
Còn lại nào là đậu phộng, nào là kẹo mứt, tổng cộng cũng chừng năm mươi đồng bạc. Suốt dọc đường về, mẹ Quý cứ tính toán chi li, trong lòng đau như cắt, nên bà trầm mặc hẳn.
"Mẹ ơi, con biết mẹ muốn vợ chồng con phải biết tằn tiện, về sau sinh con đẻ cái chỗ nào cũng cần tiền. Nhưng Kiến Quân đã nhiều năm không được ăn Tết ở nhà. Con chỉ muốn anh ấy có một cái Tết thật vui vẻ." Tô Đan Hồng nhỏ nhẹ nói.
"Mẹ biết rồi." Mẹ Quý gật đầu đáp.
"Hơn nữa, lần này con bán được bức tranh thêu giá trị hơn hai trăm đồng, dùng hết rồi vẫn còn dư lại không ít. Chờ sang năm con lại thêu một bức khác đẹp hơn, đến lúc đó lại có tiền tiết kiệm, mẹ không cần lo lắng cho chúng con đâu ạ." Tô Đan Hồng mỉm cười nói.
Mẹ Quý cười cười: "Mẹ biết con có bản lĩnh, nhưng lúc cần tỉnh táo thì vẫn phải tỉnh táo. Ngày thường con ăn uống đơn giản một chút cũng chẳng sao, Kiến Quân nhà mình đâu có kén cá chọn canh gì cho cam."
"Con biết Kiến Quân không khó tính chuyện ăn uống, nhưng con chỉ muốn Kiến Quân được ăn ngon. Trước kia chưa kiếm được tiền thì không nói làm gì, nhưng giờ con đã có thể kiếm được, con không thể cứ để anh ấy sống qua ngày đoạn tháng như vậy được." Tô Đan Hồng kiên quyết nói.
Nói thật, cô không thực sự hài lòng lắm với công việc của Quý Kiến Quân. Bảo vệ Tổ quốc là chuyện tốt, nhưng thân là phụ nữ, cô cũng mơ ước về một cuộc sống vợ chồng bình dị, sớm tối có nhau.
Nói một cách ích kỷ, cô không hoàn toàn ưng ý với công việc của anh. Nhưng anh ấy thích, cô tự nhiên sẽ ủng hộ anh vô điều kiện.