Cô ta vừa mới mở lời, mẹ Quý đã nhíu mày nói: “Đó là chị dâu con, con bé này sao lại thế chứ, gọi thẳng cả tên lẫn họ như vậy?” Quý Vân Vân ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới việc chỉ vì cách xưng hô mà bị mắng, trước đây cô ta cũng gọi như thế, mẹ có nói gì đâu. “Mẹ ơi, Tô…” Quý Vân Vân còn định gọi thẳng tên lẫn họ lần nữa, nhưng đã bị mẹ Quý trừng mắt, liếc nhìn, đành phải vội vàng sửa lời: “Chị dâu ba đây là bị làm sao vậy ạ? Lúc mới gặp chị ta con còn không nhận ra, chị ta như biến thành một người khác?”
“Đan Hồng mấy ngày nay nó thay đổi rất nhiều, nhưng chẳng phải ngày trước mẹ đã nhìn trúng điểm này của nó sao?” Nói đến chuyện này, mẹ Quý liền cảm thấy kiêu hãnh vì mắt nhìn người của mình.
Tuy rằng vợ thằng ba ba năm trước nó hồ đồ miễn bàn, nhưng từ vụ treo cổ không thành, hẳn nó đã rút ra kinh nghiệm xương m.á.u rồi, chắc là do Kiến Quân dạy dỗ một phen, xem ra thằng ba nhà mình cũng lợi hại ra phết đó chứ?
Dịu dàng hiền thục, ngoan ngoãn hiếu thảo, không có điểm gì đáng chê trách, chỉ là vẫn còn tiêu tiền phung phí như trước kia mà thôi. Mà cũng không thể nói nó được, tiền là do nó tự mình kiếm ra, một sản phẩm thêu của nó làm ra còn bằng thu nhập cả năm của một người nữa là.
Hơn nữa nó tiêu tiền cũng đâu phải chỉ cho bản thân nó, mấy ngày nay, lúc thì nó mang ít thịt, lúc thì ít sườn sang đây. Lại còn có loại bún gì bán trong thị trấn, nó biết người già thích ăn, cũng mua về không ít.
Những thứ này đều là để hiếu kính bố mẹ chồng, sao có thể quy thành tiêu tiền bậy bạ được chứ?
Mẹ Quý còn khéo léo ám chỉ với Tô Đan Hồng, ý rằng cô nên tiết kiệm tiền vì sau này sinh con sẽ cần rất nhiều khoản chi.
Không ngờ Tô Đan Hồng lại trả lời giản dị, ôn nhu và hiếu thảo như vậy. Cô nói: "Mẹ, tiền trợ cấp của Kiến Quân con đều cất giữ cẩn thận. Còn số tiền con tiêu đây là do con tự làm ra. Trước kia con dại dột không hiểu chuyện, không hiếu thảo với cha mẹ. Giờ đây con nhất định phải hiếu kính, như vậy Kiến Quân ở bên ngoài cũng có thể yên tâm công tác."
Ngoài mặt, mẹ Quý chỉ ừ hữ bảo cô cứ tùy ý làm.
Nhưng trong lòng mẹ Quý thì sướng không kể xiết. Cưới bốn người con dâu, đến giờ bà mới thật sự được hưởng cái phúc của con dâu hiền. Quả nhiên lời thầy bói năm xưa chẳng sai, về già hai vợ chồng ông bà còn có phúc được thằng ba phụng dưỡng.
Nghe mẹ mình hết lời khen ngợi chị dâu ba, Quý Vân Vân mắt cứ trừng trừng, không thốt nên lời.
Mới chưa đầy nửa học kỳ, cái Tô Đan Hồng này đã rót bùa mê thuốc lú gì vào tai mẹ vậy chứ? Mẹ có nhầm không vậy? "Chị dâu ba con thật lòng hiếu thảo, khác hẳn trước kia rồi. Con là em chồng cũng đừng khinh thường chị ấy nữa." Đấy là lời ba Quý nói đấy.
Quý Vân Vân nghe mà cạn cả lời.
Ba Quý ngồi trên ghế, rót một chén rượu, hương rượu nồng nàn lan tỏa. Trên bàn còn để một đĩa bò khô nhỏ. Quý Vân Vân thở dài thườn thượt, ngồi xuống tiện tay cầm một miếng ăn thử, liền không nhịn được mà cắn thêm một miếng nữa, mắt sáng rực lên mà hỏi: "Bò khô ở đâu ra vậy ạ? Sao mà ăn ngon đến thế này?"
"Chị dâu ba con tự tay làm mang sang cho ba nhắm rượu, cả chai rượu này cũng là nó bỏ tiền ra mua đấy." Ba Quý thản nhiên đáp lời.
Quý Vân Vân mắt tròn xoe: "Chị ta nỡ bỏ tiền ra ư? Con nhớ rõ trước kia mẹ cho thằng Hầu Oa Tử một cái bánh rán mà chị ta đã tỏ vẻ không vui ra mặt rồi!"
"Con cũng hiểu là chuyện trước kia, mấy chuyện cũ đừng có nhắc đi nhắc lại mãi nữa. Về sau con mà còn không biết trên dưới với chị dâu ba, mẹ sẽ cho con biết tay đấy." Mẹ Quý nói.
Quý Vân Vân tức giận đến nỗi bò khô cũng không thèm ăn, trực tiếp bỏ về phòng.
Trong cái nhà này, cô ta chẳng có chút địa vị nào sao? Cô ta chỉ lỡ nói chị dâu ba đôi lời mà cha mẹ liền ân cần giáo huấn cô ta phải tôn trọng cái con bé ngu ngốc đó. Dựa vào đâu mà lại như vậy chứ!
Tức khí quá, cô ta đành lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Cô ta bị đói mà tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thịt hầm thơm lừng, liền bước ra ngoài, cất tiếng hỏi: "Mẹ làm thêm món gì mà thơm lừng thế ạ?" Về phía Tô Đan Hồng, sau khi tiễn Quý Vân Vân về phòng, cô cũng cáo từ cha mẹ chồng để trở về nhà mình. Trên tay cô là phần thịt và mấy món đồ thêu thùa đã hoàn thành, cô định bụng mang về nhà mình để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Đem phần thịt bò đông lạnh về, cô cắt ra một khối thịt dê, dứt khoát giơ d.a.o chặt xuống, cô thái miếng thịt ra rồi đem đi hầm. Món canh thịt dê hầm câu kỷ, đêm nay cô muốn tự thưởng cho mình món này.
Tuy nhiên, cô cũng không ích kỷ mà ăn riêng một mình. Thấy thời gian đã vừa vặn, cô múc ra một tô lớn để phần. Một chén nhỏ để lại cho Tiểu Hắc, chú chó đã lớn và biết trông nhà. Còn lại, cô lại mang hết phần thịt dê và canh sang nhà cha mẹ Quý. Với việc cô con dâu thứ ba thỉnh thoảng lại mang đồ ăn qua, cha mẹ Quý cũng đã quen dần. Giờ đây, hai ông bà đặc biệt hài lòng về cô con dâu thứ ba này.
"Vừa về đến nhà, con đã gặp em chồng, sẵn tiện con hầm canh thịt dê, bỏ thêm câu kỷ vào, rất bổ dưỡng. Cha mẹ, hai người cùng em chồng tranh thủ lúc canh còn nóng mà uống đi."
Mẹ Quý muốn giữ cô lại ăn cơm, nhưng Đan Hồng liền nói ở nhà đã nấu cơm rồi, đặt nồi canh xuống rồi xin phép về. Mẹ Quý hâm lại nồi canh Tô Đan Hồng vừa mang sang trên bếp, mùi thơm nức mũi nhanh chóng lan tỏa khắp căn nhà họ Quý.
Đây chính là ngọn nguồn của việc nhà họ Quý có thịt để ăn.
"Con đâu phải khách quý gì mà mẹ phải bày biện thêm thắt." Mẹ Quý đang muối dưa cà, nghe được cô con gái út mới tỉnh ngủ hỏi, đầu cũng chẳng ngẩng lên đáp lời. "Chứ mùi thơm ở đâu ra ạ?" Quý Vân Vân nói, tự động bước vào bếp ngó nghiêng.
Ngay sau đó là tiếng reo mừng kinh ngạc vọng ra: "Canh thịt dê hầm câu kỷ ư? Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!" Theo sau là tiếng lạch cạch của chén đũa.
Quý Vân Vân vội vã múc ra một chén đầy, bên trong còn có rất nhiều thịt dê. Cô ăn đến nỗi vẻ mặt lộ rõ sự thỏa mãn và thích thú: "Mẹ, tay nghề nấu ăn của mẹ ngày càng tài tình đó nha! Có thể làm ra hương vị thịt này, cả nước canh cũng ngọt lịm nữa!" "Đây là chị dâu ba con mang cho." Mẹ Quý nói.
Quý Vân Vân miếng thịt trong miệng nghẹn ứ, nuốt chẳng trôi mà nhả cũng không đành.
Ba Quý từ bên ngoài về, ngửi thấy mùi canh thịt dê, liền hỏi: "Vợ thằng Ba mang qua à?"
"Ừ, mỗi người một bát là vừa đủ." Mẹ Quý gật đầu đáp.
Quý Vân Vân rất muốn giữ khí tiết mà nói rằng mình không ăn, nhưng lời nói cứ nghẹn lại chẳng thốt nên câu!
Bởi vì món canh thịt dê này thực sự quá đỗi thơm ngon…
Sau khi muối dưa xong xuôi, mẹ Quý rửa tay sạch sẽ rồi lấy lọ kem dưỡng da ra thoa.
Quý Vân Vân trừng mắt nhìn: "Mẹ, mẹ lại lấy kem dưỡng da mặt để thoa tay sao? Cái này là dùng cho mặt mà!"
"Trong phòng còn mấy hộp đó, chị dâu thứ ba con nói có thể dùng để thoa tay." Mẹ Quý giải thích, bàn tay bà năm nay không chịu nổi giá rét, mới chớm đông thôi mà đã cước hết cả rồi. Lại nói, vẫn là nhờ Đan Hồng, bằng không đôi tay đã nứt nẻ hết cả ra.
Quý Vân Vân lập tức chạy vào phòng mẹ, quả nhiên trong ngăn tủ có ba bốn hộp kem dưỡng da cùng ba lọ dầu ngao. "Mẹ, tất cả đều là chị ta mua ư?" Quý Vân Vân không thể tin nổi cất tiếng.
Mẹ mình làm gì có tiền mà mua, lại còn mua nhiều đến thế! "Ừ, chị dâu thứ ba con thích ăn dưa mẹ muối, con đưa cái lọ này cho chị ấy." Mẹ Quý đáp.
"Hừ, chẳng qua là cầm tiền của anh ba mà giả bộ hào phóng thôi, bố mẹ đừng để chị ta lừa!" Quý Vân Vân cắn răng nói, không ngờ mới có bấy lâu mà Tô Đan Hồng đã có được thủ đoạn này. Xem ra chị ta đã lung lạc được bố mẹ rồi.
"Con bé này sao lại nói năng chua ngoa thế hả? Số tiền này là chị dâu thứ ba con tự mình kiếm được, không tiêu một đồng nào của thằng Ba đâu." Mẹ Quý tức giận nói. "Tự kiếm ư? Chị ta dựa vào cái gì mà kiếm được tiền chứ?" Quý Vân Vân trợn mắt hỏi.